Tần tứ gia lập tức cảnh giác, mặt mũi tràn đầy ngưng trọng.
Tần Văn Chính lập tức sầm mặt lại, liếc mắt nhìn hắn, tức giận trách mắng:
- Gần sang năm mới, chỉ toàn nói nói xúi quẩy, thế nào không hạ độc chết ngươi.
Khóe miệng Tần tứ gia giật một cái, không dám lên tiếng nữa, cúi đầu, đi theo vào nhà, miệng nhỏ giọng thầm thì:
- Đại ca nói lời này mới là xúi quẩy...
Lạc Thanh Chu cùng Tần đại tiểu thư cùng một chỗ đi theo tiến vào phòng khách.
Lúc này, ánh mắt mấy người Tần gia vô luận là trưởng bối hay là vãn bối nhìn về phía hắn đều không được bình thường.
- Tới tới tới, Thanh Chu, mau tới đây ngồi xuống! Khiêm Gia, ngươi cũng tới đây ngồi! Mau tới nói với Tứ thúc một chút, ngươi thế nào nhận biết Trưởng công chúa?
Tần tứ gia không dám ngồi xuống trước, vừa vào nhà, lập tức gương mặt tươi cười nói.
Tần nhị gia cũng thay đổi vẻ lãnh đạm trước đó, mặt mũi tràn đầy nụ cười hiền lành.
Bữa ăn buổi trưa rất phong phú.
Bất quá Lạc Thanh Chu không có khẩu vị gì, tùy tiện ăn vài miếng, liền mượn cớ muốn trở về đọc sách, cáo từ rời đi.
Đám người Tần gia đột nhiên nhiệt tình đối với hắn để hắn rất không thích ứng.
Hành vi sáng nay của Trưởng công chúa hoàn toàn chính xác để địa vị hắn tại Tần gia cao đến cực hạn, không còn có người nhắc đến ba chữ người ở rể.
Lúc mọi người đối mặt hắn, đều là vẻ mặt tươi cười, hoặc là thần thái cung kính cẩn thận.
Một đời tuổi trẻ Tần gia đều rất hâm mộ.
Nhưng trong lòng mấy vị trưởng bối Tần gia đều rất rõ ràng, chuyện này ý vị như thế nào.
Bọn hắn đã bị cột vào cùng một chỗ với Trưởng công chúa.
Lấy thái độ Trưởng công chúa đối đãi những quý tộc kia cùng một mực kiệt lực phổ biến cải cách, đến lúc đó, nàng và những người theo đuổi nàng rất có thể đều sẽ trở thành đối tượng cho những quý tộc kia phẫn hận.
Bất quá việc đã đến nước này, suy nghĩ nhiều vô ích.
Lấy quyền lực cùng thực lực của Trưởng công chúa, có lẽ có thể thành công.
Đến lúc đó Tần gia bọn hắn tự nhiên là gà chó lên trời.
Lúc ăn cơm, Tần Văn Chính cùng nhị gia tứ gia Tần gia và mấy trưởng bối đều hạ tử lệnh, nếu ai dám nói ra chuyện hôm nay, trục xuất ra khỏi Tần gia, hoặc là chìm giếng.
Thế hệ trẻ tuổi Tần gia và những nha hoàn người hầu đều câm như hến, không còn dám thảo luận.
Mặc dù không có khả năng giấu giếm, nhưng chỉ cần bọn hắn không chủ động thừa nhận, có thể còn có đường lùi.
Đoán chừng cho dù tin tức truyền đi, cũng sẽ không có người tin tưởng.
Ai sẽ tin tưởng đường đường Trưởng công chúa điện hạ sẽ đến Tần phủ bái sư đưa bảo kiếm? Trừ phi tận mắt thấy chuôi bảo kiếm này.
Lạc Thanh Chu một đường đi về Mai Hương Uyển, một đường nghĩ chuyện này.
Hắn đột nhiên nghĩ Trưởng công chúa còn vụng trộm cho hắn một tờ giấy.
Trên tờ giấy sẽ viết cái gì?
Trở lại Mai Hương Uyển.
Tiến vào thư phòng, hắn đóng cửa phòng, mở tờ giấy ra.
Trên tờ giấy viết: Hẻm nhỏ Xuân Viên, Bách Hoa viên, sau khi viết xong năm chương cuối cùng của cố sự, mang đến nơi đó, nơi đó tự sẽ có người đưa tới cho bản cung. Nếu như tiên sinh có nhu cầu khác cũng có thể nói cho chủ nhân nơi đó. Nơi đó có phong cảnh cực đẹp, tiên sinh bình thường rảnh rổi có thể đi đến nơi đó giải sầu ngắm cảnh, tự sẽ có người tiếp khách.
- Hẻm nhỏ Xuân Viên? Bách Hoa viên?
Lạc Thanh Chu âm thầm nhớ kỹ hai cái danh tự này.
Trưởng công chúa hôm nay muốn rời khỏi, hắn còn chưa viết xong «Ba nước cố sự », « Tư Mã binh pháp » cũng còn chưa kịp viết.
Đặc biệt là « Tư Mã binh pháp », hắn chính miệng đáp ứng Trưởng công chúa.
Nghĩ nghĩ, hắn thu hồi tờ giấy, đi đến trước án ngồi xuống, mở ra giấy tuyên, mài mực nâng bút, bắt đầu sao chép « Tư Mã binh pháp ».
Viết đại khái nửa canh giờ.
Thu nhi ở bên ngoài gõ cửa nói:
- Cô gia, muốn ăn điểm tâm không?
Lạc Thanh Chu đứng dậy, hoạt động cổ tay một chút, đi qua mở cửa phòng nói:
- Không cần, à Thu nhi, chuôi bảo kiếm Trưởng công chúa tặng đâu?
Thu nhi nghe vậy, vội vàng chỉ chỉ trên bàn ở giữa phòng khách.
Lạc Thanh Chu ra khỏi phòng, nhìn về phía nơi đó.
Chuôi kim hoàng bảo kiếm này, bản thân khoác sa mỏng, đoan đoan chính chính bày ra ở nơi đó, phía trước còn trưng bày mâm đựng trái cây, thậm chí còn cắm đàn hương.
Khóe miệng Lạc Thanh Chu co giật một chút, hỏi:
- Ai bảo các ngươi làm như thế?
Thu nhi đỏ mặt lên, nói:
- Cô gia, chúng ta cũng không biết nên để chỗ nào. Chu quản gia nói chuôi kiếm này rất trân quý, đại biểu cho Trưởng công chúa, không thể lãnh đạm, nhất định phải cất kỹ, cho nên ta và Tiểu Điệp liền...
Lạc Thanh Chu buồn cười, không có nói thêm nữa, đi lấy xuống thanh bảo kiếm, vừa cẩn thận quan sát một phen.
Bảo kiếm nhìn qua rất dài, mà cầm ở trong tay, tựa hồ nặng hơn chuôi kiếm của Hạ Thiền rất nhiều.