Hạ Thiền lắc đầu, con ngươi đen nhánh lại liếc mắt nhìn mấy trang giấy tuyên viết lít nha lít nhít chữ nhỏ trước mặt hắn kia, thấp giọng nói:
- Ngươi, mới mệt mỏi.
Lạc Thanh Chu mỉm cười, cúi đầu làm khô mực nước, cẩn thận từng li từng tí cuốn giấy tuyên lại.
Sau đó đứng lên nói:
- Thiền Thiền, ta nhớ lần trước đáp ứng ngươi, chờ nhiệm vụ đêm đó hoàn thành, cô gia sẽ dẫn ngươi đi ăn, còn nhớ rõ sao? Đêm nay chúng ta liền đi, có được hay không?
Hạ Thiền do dự một chút, thấp giọng nói:
- Được.
Nàng đột nhiên lại nhớ ra cái gì đó, để cục mực trong tay xuống, một tay khác sạch sẽ cầm lên kiếm của mình trên bệ cửa sổ nói:
- Ta, trở về, một chuyến.
Nói xong, quay người đi ra khỏi gian phòng.
Ra đến ngoài cửa, mang giày, bước nhanh ra ngoài.
Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, vội vàng đi tới trước cửa sổ, vươn đầu ra hô:
- Thiền Thiền, hai người chúng ta đi là được, đừng nói cho Bách Linh.
Vừa dứt lời, Hạ Thiền đột nhiên dừng bước ở dưới mái hiên.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, thuận theo ánh mắt của nàng nhìn lại, dưới cây hoa đào trong đình viện, thiếu nữ một bộ váy phấn phấn nộn đang thanh tú động lòng người đứng ở nơi đó, cầm trong tay một đóa vừa hái, con ngươi trong veo như nước đang nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu: - ...
- Ô... Ô ô...
Thiếu nữ dưới cây đột nhiên khóc lên, hai nắm tay nhỏ vuốt mắt, quay người chạy ra ngoài viện, một bên chạy, một bên khóc nói:
- Người ta cũng không thèm tiếp tục quan tâm xấu cô gia, ô ô...
Hạ Thiền quay đầu, nhìn về phía cửa sổ.
Lạc Thanh Chu: - ...
Hạ Thiền cầm kiếm, bước nhanh rời đi.
Lạc Thanh Chu ở phía trước cửa sổ lúng túng một hồi mới cầm lấy giấy tuyên trên bàn, cất vào trong túi trữ vật.
Lập tức rửa tay, ra cửa.
Hạ Thiền trở lại Linh Thiền Nguyệt cung, vào phòng, đi đến trước tủ áo, lấy ra túi tiền từ tận cùng bên trong nhất.
Nàng đầu tiên lấy ra một chút bạc vụn từ trong túi tiền.
Nghĩ nghĩ, lại cầm một chút.
Lại do dự một hồi.
Sau đó, lấy hết toàn bộ túi tiền để vào trên người.
Lúc Lạc Thanh Chu đi vào Linh Thiền Nguyệt cung, Bách Linh đang ngồi trước bàn đá ở trong viện, quyệt miệng, trong tay đang xé rách cánh hoa, xé một cái, mắng một tiếng:
- Thối cô gia...
Lại xé một cái, miệng còn nói một tiếng:
- Xấu cô gia...
- Thối cô gia, xấu cô gia, thối cô gia, xấu cô gia...
Lạc Thanh Chu đứng tại cửa ra vào nhìn một hồi, đi vào nói xin lỗi:
- Bách Linh, cô gia sai, cô gia thật ra không phải có ý kia...
- Thối cô gia! Xấu cô gia! Sắc cô gia! Lừa đảo cô gia.
Bách Linh đột nhiên đứng lên, nhanh chóng xé xong cánh hoa, lập tức quay người tiếp tục dùng nắm tay nhỏ vuốt mắt, ‘Ô ô ô’ chạy vào trong phòng.
Lạc Thanh Chu đi theo vào, nàng đã chạy vào phòng, khép cửa phòng lại.
Trong phòng, truyền đến ‘Ô ô ô’ tiếng khóc, tràn đầy ủy khuất.
Lạc Thanh Chu đành phải đưa tay gõ cửa, vừa gõ hai lần, cửa đột nhiên mở.
Thì ra cửa phòng cũng không có khóa, chỉ là khép.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, đẩy cửa ra, đi vào, đóng lại cửa, sau đó nói xin lỗi, giải thích:
- Bách Linh, cô gia vừa rồi không nên nói như vậy, bất quá thật không phải là ý như ngươi nghĩ. Lần trước Hạ Thiền giúp cô gia, cô gia lúc ấy hứa hẹn qua, muốn dẫn nàng ra ngoài đi ăn. Cô gia biết, các ngươi khẳng định phải lưu lại một người nhìn đại tiểu thư, cho nên cô gia mới bảo Hạ Thiền đừng nói cho ngươi, chủ yếu là sợ ngươi nghe tin mà tức giận. Thật ra cô gia nghĩ, chờ lần sau, cô gia lại đơn độc dẫn ngươi ra ngoài, nếu không, ngày mai, có được hay không?
- Ô...
Bách Linh vẫn như cũ nằm lỳ ở trên giường, khóc rất thương tâm.
Lạc Thanh Chu đành phải nói tiếp:
- Bách Linh, đừng khóc, nếu không chờ một lúc chúng ta đều cùng đi? Đại tiểu thư cũng đi cùng?
Bách Linh lập tức nói:
- Tiểu thư mới sẽ không ra ngoài đây! Ô...
Lạc Thanh Chu ngồi xuống bên giường, thuận tay sờ lấy cái mông nàng đang nhếch lên nói:
- Bách Linh....
- A!
Bách Linh lập tức kinh hô một tiếng, cuống quít lật người lên, che lấy cái mông, mở to hai mắt, mặt mũi tràn đầy kinh hãi mà nhìn hắn nói:
- Cô gia, ngươi... Ngươi làm gì sờ cái mông người ta?
Lạc Thanh Chu thấy nàng căn bản cũng không có khóc, ngay cả vành mắt cũng không có đỏ, không khỏi vừa buồn cười vừa tức giận nói:
- Ngươi nói làm gì? Cô gia muốn khi dễ ngươi chứ sao.
Bách Linh: - ...
Trong phòng, đầy phòng màu hồng, màn cửa che đậy, mùi thơm tập kích người.
Một nam một nữ ngồi bên giường mềm mại, bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí mập mờ.
Bách Linh cảm giác có chút hoảng, lập tức đứng dậy muốn chạy trốn, Lạc Thanh Chu ôm eo nhỏ của nàng, nắm nàng trở về, đặt ngồi trên đùi của mình.
- Cô gia, không muốn... Không muốn khi dễ, người... Ngô...
Lạc Thanh Chu hôn lên miệng nhỏ của nàng.