Lúc đi lại như kiều hoa đón gió, tư thái ngàn vạn.
Thiếu nữ này chính là nữ hài tên gọi Hoa Cốt kia.
- Lạc công tử...
Hoa Cốt đi tới gần, hai con ngươi sáng lóng lánh mà nhìn hắn, âm thanh kiều nhuyễn mê người nói:
- Trong phủ ngoại trừ nô gia và Tiểu Hoàn, không có người khác. Sắc trời đã tối, không bằng công tử tiến vào, nô gia làm chút cơm tối cho công tử ăn, nô gia lại bồi công tử du ngoạn một hồi trong hoa viên, được không?
Lạc Thanh Chu đưa tới hai quyển giấy tuyên trong tay, nói:
- Sắc trời đã tối, ta tự nhiên cần về nhà ăn cơm với nương tử nhà ta. Hoa Cốt cô nương, đồ ngươi đã lấy, đến lúc đó giao cho điện hạ. Ngươi hẳn phải biết nội dung bên trong, đều rất quan trọng, không thể để mất.
Thần sắc Hoa Cốt ảm đạm, duỗi ra tay ngọc thon dài tiếp nhận, ủy khuất nói:
- Công tử, ngươi cứ như vậy chán ghét nô gia sao?
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Hoa Cốt cô nương nói quá lời, ngươi ta chỉ thấy hai lần, sao nói là chán ghét? Trong nhà tại hạ hoàn toàn có nương tử đang chờ, xin lỗi.
Hoa Cốt thấy hắn muốn đi, cuống quít đưa tay kéo lại ống tay áo rộng rãi của hắn, run giọng nói:
- Công tử, ngươi đừng sợ, nô gia sẽ không lại không biết liêm sỉ giống như trước đó. Nô gia chỉ muốn trò chuyện cùng công tử, bồi công tử tâm sự, muốn ở cùng công tử một hồi, không còn ý gì khác.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng, không nói gì thêm.
Hoa Cốt ngẩng lên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, trong con ngươi ngập nước tràn đầy thần sắc kiều mị đáng thương, mềm giọng cầu khẩn nói:
- Công tử, van ngươi...
Không biết dây nhỏ trước ngực nàng không có buộc kỹ, hay là bộ ngực thực sự quá lớn, dây nhỏ đột nhiên buông lỏng, lộ ra một vòng tuyết trắng mê người cùng khe rãnh sâu hoắm.
Lạc Thanh Chu sững sờ, vô ý thức nhìn thoáng qua, đang lúc ngẩn người, đột nhiên cảm thấy một cỗ hàn ý quen thuộc đánh tới, trong nháy mắt tỉnh táo lại, vội vàng lấy ra tay của nàng từ bên trên ống tay áo của mình, lui về sau hai bước, nghiêm mặt nói:
- Thật có lỗi Hoa Cốt cô nương, tại hạ là người đọc sách, biết được lễ nghĩa liêm sỉ, biết được tình ngay lý gian, thực sự không tiện đi vào, cáo từ.
Nói xong, không chần chờ chút nào, xoay người rời đi.
Hoa Cốt đứng trước cửa, ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn đi xa, thở dài một cái bé không thể nghe, quay người vào phòng.
Lạc Thanh Chu nhanh chân đi ra cửa ngõ.
Lúc đi đến một nửa, đột nhiên quay đầu nhìn về góc tường bên cạnh, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc hô:
- A, Thiền Thiền, ngươi không phải không ra sao? Đến đây lúc nào?
Hạ Thiền tựa ở dưới góc tường, hai tay ôm ngực, trong ngực ôm kiếm, hai con ngươi lạnh lùng nhìn hắn.
Trong hẻm nhỏ, yên tĩnh một lát.
Lạc Thanh Chu nói:
- Đi, cô gia dẫn ngươi đi ăn đồ ăn.
Hạ Thiền đứng ở nơi đó, vẫn như cũ không nhúc nhích, kiếm trong ngực giống như ngo ngoe muốn động, khí tức quanh thân càng ngày càng băng hàn.
Lạc Thanh Chu không còn dám giả vờ, đành phải giải thích:
- Ngươi đừng hiểu lầm, ta cũng không phải vụng trộm tới đây, ước hẹn cùng những nữ nhân khác. Vừa rồi người kia là người của Trưởng công chúa, tên Hoa Cốt. Ta đã từng cầu qua Trưởng công chúa, để nàng hỗ trợ cứu tiểu Lâu và mẫu thân nàng, ta cho thù lao là cố sự và binh pháp. Xế chiều hôm nay tại thư phòng, ta viết những thứ kia chính là đưa cho Trưởng công chúa. Đêm nay ta vốn chuẩn bị gọi ngươi cùng một chỗ tới tặng đồ, là chính ngươi... Là ta sai rồi, ta không nên khi dễ Bách Linh...
Hạ Thiền lại lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào hắn một hồi, mới nói:
- Ngươi, vừa rồi, nhìn nàng, chỗ nào?
Lạc Thanh Chu giật mình trong lòng, nói:
- Mặt. Nàng nói chuyện với ta, ta đương nhiên nhìn nàng mặt.
- A.
- Đúng rồi, còn có váy.
Hai con ngươi Hạ Thiền lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn, mái tóc sau lưng vậy mà không gió tự bay.
- Ngực...
Lạc Thanh Chu ngượng ngùng nói, lập tức một mặt vô tội:
- Lúc đầu ta nhìn mặt của nàng, thế nhưng dây buộc nơi đó của nàng ta đột nhiên buông lỏng ra, giống như có cái gì đột nhiên bắn ra ngoài, ta tưởng rằng ám khí, vô ý thức nhìn thoáng qua... Thiền Thiền, cái này không trách ta...
Hạ Thiền không có lại nói tiếp, quay người rời đi.
Lạc Thanh Chu vội vàng đuổi theo, nói:
- Thật ra ta chỉ nhìn thoáng qua, không thấy gì cả, mà ta cũng không phải cố ý. Người không phải thánh hiền, ai có thể không qua, mà ngươi vừa rồi cũng nhìn thấy, cô gia rất kiên quyết từ chối đối với nàng dụ hoặc, đúng hay không?
Hạ Thiền không để ý tới hắn, đi ra cửa ngõ, tiếp tục đi đến phía trước.
Nhưng vừa đi qua một lối đi, nàng đột nhiên dừng bước, liếc mắt nhìn hai phía, nắm chặt kiếm trong tay, trong mắt lộ ra một tia khẩn trương.
Nàng lạc đường.
Lạc Thanh Chu vội vàng đi đến bên cạnh nàng nói:
- Đi thôi, cô gia dẫn ngươi đi ăn cơm.