Ngừng một chút, vừa cười nói:
- Đừng sợ, Mạnh Tiên Hành ta bội phục nhất chính là người có gan có trí, lục thân không nhận, tâm ngoan thủ lạt như người. Về sau đi theo ta, thế nào? Cam đoan có tiền đồ hơn làm người ở rể nhiều.
Tên thanh niên mặc áo bào trắng lập tức cười nói:
- Tiểu tử, vị này chính là công tử phủ thành chủ, đi theo hắn, về sau ngươi căn bản cũng không cần đi thi khoa cử. Hảo hảo hầu hạ Mạnh công tử, đến lúc đó... Muốn cái gì, còn không phải Mạnh công tử nói một câu?
Mạnh Tiên Hành lập tức khoát tay nói:
- Ai, Bạch huynh, chớ nói lung tung. Cái gì hầu hạ hay không phục vụ, ta và vị tiểu huynh đệ này mới quen đã thân, chỉ muốn làm tri kỷ mà thôi.
- Ha ha, là tại hạ nói bậy, tại hạ xin lỗi.
Thanh niên mặc áo bào trắng cười ha ha, thân thể cong vẹo, tựa hồ có chút đứng không vững.
Hai gã khác thanh niên cũng mặt đầy mập mờ cười phụ họa:
- Đúng đúng đúng, tri kỷ, tri kỷ.
- Cẩn thận!
Lạc Ngọc một mực ở bên cạnh ngưng thần chú ý thiếu nữ băng lãnh một bên đột nhiên biến sắc, lui lại một bước, áo bào trên người phồng lên, da thịt toàn thân căng cứng, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Mạnh Tiên Hành cùng ba tên thanh niên khác cũng lập tức giật mình tỉnh lại.
Mấy người gần như đồng thời cảm thấy một cỗ khí tức lạnh lẽo thấu xương đánh tới.
Đồng thời, hai bên đường phố, đột nhiên nhảy lên ra mấy tên hộ vệ, ‘Bang’ rút ra đao kiếm bên hông, bảo hộ ở trước người mấy người, mắt lom lom nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi trước mặt.
Trước người Lạc Ngọc chính là nữ tử hộ vệ dáng người to lớn, nghe nói là từ kinh đô tới kia.
Trước quán rượu, lập tức giương cung bạt kiếm.
Người trong tửu lâu và người đi trên đường phố đều đang hiếu kì vây xem.
Kiếm Hạ Thiền trong tay cũng không ra khỏi vỏ.
Tay Lạc Thanh Chu chẳng biết lúc nào đã cầm tay nhỏ lạnh buốt đang cầm kiếm của nàng, thần sắc trên mặt bình tĩnh như lúc ban đầu.
- Thiền Thiền, chúng ta đi.
Giằng co mấy tức thời gian, hắn nắm tay thiếu nữ bên cạnh, chuẩn bị rời đi.
Lạc Ngọc đột nhiên lạnh giọng mở miệng nói:
- Lạc Thanh Chu! Đêm đó ngươi bất kính đối với mẫu thân của ta, miệng nới lời ô uế, lại cấu kết Tần gia vu khống Thành Quốc phủ ta. Mối thù này, Lạc Ngọc ta sẽ ghi ở trong lòng. Ngươi thật sự cho rằng ngươi theo Tần gia, làm gia nô Tần gia liền có thể không kiêng nể gì, muốn làm gì thì làm? Nói cho ngươi biết, Tần gia không bảo vệ được ngươi! Lạc Ngọc ta đến lúc đó sẽ cho ngươi biết cái giá của sự phản bội.
Lạc Thanh Chu dừng một chút, quay đầu nhìn hắn, vẫn như cũ một mặt bình tĩnh:
- Người đang làm, trời đang nhìn. Lạc Ngọc, ngươi và mẫu thân ngươi làm những chuyện dơ bẩn kia, sớm muộn gì cũng có một ngày nhất định sẽ trả giá đắt.
Nói xong, không còn lưu lại, trực tiếp nắm tay Hạ Thiền rời đi.
Hiện tại đánh pháo miệng không đau eo (nói nhiều cũng ko giải quyết được gì), chân chính trả thù, tuyệt không phải tranh đấu miệng lưỡi.
Lạc Ngọc nhìn chằm chằm hắn đi xa, trong mắt lấp lóe hàn mang, nắm chặt nắm đấm.
- Thiền Thiền, thật có lỗi, đêm nay không thể mời ngươi đi quán rượu ăn tiệc rồi.
Sau khi đi đến nơi xa.
Hắn buông lỏng ra tay của thiếu nữ bên cạnh, trên mặt lộ ra một tia áy náy.
Hạ Thiền nắm chặt kiếm trong tay, nhìn hắn, chậm rãi nói:
- Thiền Thiền, giúp ngươi, giết bọn hắn.
Lạc Thanh Chu nhìn ánh mắt của nàng, giật mình, đưa tay vuốt ve đầu của nàng một chút, nói khẽ:
- Đêm nay không được, trên đường nhiều người nhìn thấy, tạm thời đừng gây chuyện.
Hạ Thiền siết chặt kiếm trong tay, có chút cúi đầu, mím môi một cái, tựa hồ có chút khổ sở.
Không biết đau lòng cho hắn, hay trách cứ mình vô dụng, không thể lập tức giúp hắn giết những người xấu vũ nhục chế giễu hắn kia.
- Thiền Thiền, đi thôi. Mặc dù không đi quán rượu, nhưng cơm vẫn phải ăn. Đi trong hẻm nhỏ, ăn một chút gì đi.
Lạc Thanh Chu mang theo nàng đi vào hẻm nhỏ bên cạnh.
Hắn cẩn thận tìm một quầy ăn vặt, đi vào, tìm một vị trí tựa vách tường ngồi xuống.
- Lão bản, cho hai bát mì hoành thánh lớn, lại thêm hai lồng bánh bao.
Lạc Thanh Chu chào hỏi lão bản.
- Được! Khách nhân chờ một lát.
Lão bản đáp ứng một tiếng, lập tức bắt đầu chuẩn bị làm mì hoành thánh.
Hạ Thiền đi theo, ngồi xuống ở bên cạnh.
Lạc Thanh Chu dựa vào vách tường, chậm rãi nhắm mắt lại, nói:
- Thiền Thiền, ta nghỉ ngơi trước một hồi, đừng cho người tới gần ta, càng đừng cho người đụng ta, ngươi cũng không được phép đụng, có thể làm được không?
Hạ Thiền nhìn hắn, giật mình, nói:
- Ừm.
Lạc Thanh Chu nhắm mắt lại, không nói thêm gì, cũng không còn động.
Con mắt Hạ Thiền chăm chú nhìn chằm chằm hắn, lỗ tai nghe động tĩnh bốn phía, đột nhiên thấy trong ngực hắn có một thanh phi kiếm dài nhỏ đen như mực lặng lẽ lao ra, giống như cá chạch, thuận theo thân thể của hắn lặng yên không một tiếng động chạy tới phía sau vách tường, lập tức trong nháy mắt bay lên bầu trời đêm, biến mất không thấy gì nữa.