Lạc Thanh Chu đang muốn lắc đầu, Thu nhi lại thấp giọng nói:
- Cô gia, chờ một lúc Tiểu Điệp sẽ mặc váy ngủ đai đeo mới làm, sẽ còn mặc vớ tơ trắng.
Lạc Thanh Chu không có lại nói tiếp, tiếp tục dọn dẹp cái bàn.
Thu nhi cũng không có hỏi nhiều, ăn ý lui ra ngoài.
Thời gian còn sớm.
Lạc Thanh Chu cũng không lên giường, mà nằm xuống bên trên giường mỹ nhân, cầm lên thư tịch thiết yếu dành cho khảo thí khoa cử, nhìn lại.
Sau một lúc lâu.
Tiểu Điệp đẩy cửa ra, cúi đầu, ngượng ngùng đi đến.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng.
Bên trong váy mỏng màu hồng là một kiện váy ngủ đai đeo thật mỏng, trên chân ngọc tinh tế phía dưới là tất chân màu trắng, hai cái bọc lấy bàn chân nhỏ trắng muốt, như ẩn như hiện dưới làn váy.
- Công tử, còn chưa ngủ sao?
Tiểu nha đầu đi đến trước mặt hắn, hai con ngươi xuân thủy nhẹ nhàng, gương mặt kiều diễm ướt át.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, vỗ vỗ giường mềm:
- Đi lên nói chuyện một chút.
- Nha.
Tiểu Điệp ngượng ngùng leo đi lên.
Sau đó ngồi quỳ chân ở giữa hai chân hắn, cúi xuống eo nhỏ, gương mặt đỏ bừng mà non nớt đáng yêu thõng xuống.
- Tiểu Điệp, chúng ta trước nói chuyện một chút.
- Công tử cứ nói... Nô tỳ một bên luyện tập nhạc khí, một bên nghe....
Lạc Thanh Chu không còn nói gì.
Sau một lúc lâu, hắn cầm lấy sách bên cạnh, tựa ở bên trên chỗ tựa lưng mềm mại đằng sau, tiếp tục đảo trang sách, nghiêm túc xem.
Bên ngoài gian phòng.
Thu nhi một bên thêu lên hoa, một bên đun nước.
- Lộc cộc... Lộc cộc...
Rất nhanh, nước trong ấm đã bắt đầu sôi.
Sau đó bắt đầu dâng lên bọt khí, từ miệng ấm bay ra ngoài.
Sáng sớm, chim hót hoa nở.
Sau khi Lạc Thanh Chu rời giường, ăn bữa sáng đơn giản liền đi ra cửa.
Tại trong hẻm nhỏ đổi lại y phục cùng mặt nạ.
Chờ hắn đi vào Tụ Bảo các, Đao tỷ cũng vừa hay từ bên ngoài tiến vào.
Hôm nay Đao tỷ không chỉ có không có khiêng thanh đao bản rộng, còn mặc vào chiếc váy rất thục nữ, bên trên tóc ngắn màu bạc thậm chí còn mang theo kẹp tóc đáng yêu.
Lạc Thanh Chu nhìn mà mặt mũi tràn đầy quái dị.
Đao tỷ lườm hắn một cái, chủ động giải thích:
- Hôm nay ra mắt, phụ thân ta không nên ép ta ăn mặc như vậy. Phiền chết đi được, ngay cả đi đường cũng không được tự nhiên.
Lạc Thanh Chu nói:
- Đao đâu?
Đao tỷ vỗ vỗ bên hông, nói:
- Trong hầu bao.
Hầu bao chính là túi trữ vật.
Lập tức lại nói:
- Ngươi hôm nay tới làm gì? Hôm nay tất cả mọi người xin nghỉ, không ra khỏi thành.
Lạc Thanh Chu gặp nàng ở đây vội vàng nói:
- Đao tỷ, chúng ta đi trên lầu nói. Ta chỗ này có nhiều thứ muốn bán, ngươi trước xem một chút giá cả.
Một bên là tiểu nhị cửa hàng đang cầm khăn lau quầy hàng, không khỏi cười nói:
- Sở công tử rất tin tưởng Đao tỷ nha. Bất quá Sở công tử yên tâm, Đao tỷ cho giá cả, cùng khẳng định không kém Tụ Bảo các ta bao nhiêu.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, cố ý nói:
- Đao tỷ, chờ một lúc ngươi báo nhiều thêm mấy trăm kim tệ. Đến lúc đó chúng ta chia đều, ngươi cũng cần tích lũy đồ cưới.
Đao tỷ đi ở phía trước lên lầu, thần sắc thản nhiên nói:
- Hợp mưu cùng ngươi là bảo hổ lột da*, ta cũng không dám. Ta sợ đến lúc đó kim tệ không có kiếm được, đem chính mình cũng hố vào tròng.
*Bàn bạc với kẻ ác mà muốn hi sinh lợi ích riêng của họ thì nhất định không thành công.
Lạc Thanh Chu theo ở phía sau nói:
- Đao tỷ nói quá lời, ta không có xấu như vậy.
- Ha ha.
Đao tỷ ha ha một tiếng, lười nhác để ý đến hắn.
Hai người lên lầu, đi tới tầng lầu chuyên bán vật dụng của võ giả.
Lạc Thanh Chu đi tới quầy hàng, nhìn thoáng qua túi trữ vật bên trong, sau đó lấy ra hai túi trữ vật của mình, nói:
- Đao tỷ, ngươi xem một chút, hai túi trữ vật này giá trị bao nhiêu tiền.
Một cái phổ thông, một cái phẩm chất tốt hơn một chút.
Đao tỷ ý vị thâm trường nhìn hắn một cái, tiếp trong tay.
Lạc Thanh Chu lại tăng thêm một câu:
- Bằng hữu, hắn nhờ ta hỗ trợ bán.
Đao tỷ không để ý đến hắn, cầm hai túi trữ vật cẩn thận quan sát một hồi, mới nói:
- Túi trữ vật phổ thông, niên đại xa xưa, không gian nhỏ hẹp, nhiều nhất ba ngàn kim tệ. Túi trữ vật này có phẩm chất tốt hơn một chút, mặc dù niên đại cũng rất xa, nhưng chất liệu và không gian cũng không tệ, chí ít một vạn kim tệ.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, âm thầm tính toán một chút số kim tệ này có thể mua bao nhiêu dược thủy luyện tạng.
Sau đó lại lấy ra ba thanh chủy thủ võ giả, đưa tới, nói:
- Đao tỷ, nhìn mấy thanh chủy thủ này.
Đao tỷ cầm ở trong tay, dùng đầu ngón tay vuốt ve lưỡi dao một chút, lại ước lượng trọng lượng, nói:
- Ba thanh đều là chủy thủ võ giả bình thường nhất, hết thảy hai ngàn kim tệ.