Mặt đất bóng loáng như gương, giống như lát ngọc thạch.
Nhưng Lạc Thanh Chu có thể rất rõ ràng nhìn ra, những vật này đều đã bị ăn mòn chỉ còn lại có ngoại hình bên trong thời gian lâu dài.
Chỉ cần cảm nhận được một tia ngoại lực hoặc khí tức người sống, bọn chúng có khả năng sẽ biến thành bột phấn, hóa thành hư không.
Lạc Thanh Chu nhìn toàn bộ đại điện một vòng, sau đó cẩn thận từng li từng tí bay tới quan tài ở giữa nhất.
Vốn cho rằng là quan tài phổ thông, nhưng khi hắn bay đến chỗ gần mới phát hiện, quan tài này là màu đỏ sậm, mà còn ẩn ẩn tản ra một cỗ nhiệt khí.
Đã nhiều năm như vậy, năng lượng ẩn chứa trong đó lại còn chưa tán đi.
Lạc Thanh Chu xuyên qua quan tài, tiến vào bên trong.
Trong quan tài, một bộ hài cốt xương cốt thô to, thân dài ước chừng ba mét, đầu có hai sừng, nằm đó.
Trong tay hài cốt cầm một cây gỗ đen nhánh dài đến hai thước.
Cây gỗ kia cũng không thô to, nhìn cũng bình thường, giống như cây gỗ phổ thông làm thành, nhưng Lạc Thanh Chu lại kinh ngạc phát hiện, nó lại hoàn hảo không chút tổn hại.
Toàn bộ quan tài đã hóa phấn một nửa, hài cốt cũng bất cứ lúc nào sẽ vỡ thành bột phấn, nhưng cây gậy gỗ này bình yên vô sự như cũ.
Đột nhiên, hắn phát hiện phía trên đỉnh đầu nắp quan tài lại còn khắc lít nha lít nhít chữ nhỏ.
Những chữ nhỏ kia như nòng nọc, vặn vẹo uốn lượn, kỳ kỳ quái quái, hắn cũng không nhận ra.
Liên tưởng đến không gian cùng hài cốt mai táng nơi này, hắn suy đoán những chữ nhỏ này hẳn là văn tự của yêu tộc.
Hắn không do dự, lập tức nín thở ngưng thần, cẩn thận nhìn từng chữ từng chữ.
Sau đó thật cẩn thận ghi khắc toàn bộ những chữ nhỏ lít nha lít nhít nào vào chỗ sâu trong óc.
Khả năng gặp qua không quên cuối cùng có đất dụng võ.
Nắp quan tài rất lớn, dài khoảng chừng hơn bốn mét, rộng hơn ba mét.
Phía trên từ trên xuống dưới, từ trái đến phải, khắc đầy chữ.
May mắn cỗ này quan tài cũng không phải vật phàm, vẫn như cũ còn sót lại lấy một tia năng lượng, nếu không những chữ nhỏ này sớm đã mơ hồ hóa phấn, thấy không rõ lắm.
Sau nửa canh giờ.
Hắn đều ghi tạc rõ ràng tất cả chữ nhỏ vào trong đầu.
Đầu tiên hai mắt hắn nhắm lại, xem qua ký ức trong đầu một lần, sau đó nhìn về những chữ nhỏ khắc họa phía trên nắp quan tài, lại nghiêm túc đọc thêm một lần nữa.
Phát hiện không chỗ sơ suất gì, yên lòng.
Sau đó, ánh mắt của hắn một lần nữa nhìn về cây gậy gỗ đen nhánh trong tay hài cốt.
Cây gậy gỗ này, hiển nhiên cũng không phải vật phàm.
Đã tới, thật vất vả thấy được, hắn tự nhiên nghĩ biện pháp mang ra ngoài.
Nhưng hắn hiện tại là trạng thái thần hồn, nên như thế nào mang đi ra ngoài đây?
- Xoạt!
Nháy mắt khi phi kiếm đụng vào, toàn bộ quan tài lập tức sụp đổ, biến thành bột phấn.
Thần hồn có thể tới lui tự do.
Nhưng vật thật muốn ra ngoài từ trong quan tài, nhất định phải phá hư quan tài.
Buộc vớ lưới vào cây gỗ, bay ra từ bên trong bột phấn đầy đất.
Phi kiếm ở phía trước mở đường.
Phần mộ rất nhanh bị phá ra một cửa hang.
Lạc Thanh Chu mang theo vớ lưới buộc vào gậy gỗ, cẩn thận từng li từng tí từ cửa hang bay ra ngoài.
Bên ngoài, bầu trời âm u.
Bốn phía phần mộ quanh quẩn hắc khí, âm khí âm u.
Lạc Thanh Chu không tiếp tục lưu lại, mang theo cây gỗ rời khỏi mảnh không gian âm u đầy tử khí này.
Trở lại thạch thất.
Nhục thân vẫn như cũ nằm trong chăn nghỉ ngơi.
Mà hai bé thỏ trắng thì vẫn như cũ mỗi bên một con cắn giày của hắn.
Bất quá nhìn tình huống, đều đã ngủ thiếp đi.
Lạc Thanh Chu không có để ý bọn chúng, thu hồi vớ lưới, buông xuống cây gỗ, thần hồn trở về cơ thể.
Mở mắt ra, cũng không có lập tức đứng dậy.
Trong đầu lần nữa nhớ lại những văn tự kỳ quái vừa rồi ghi khắc trong đầu, lần nữa phát hình một lần từng chữ từng chữ một, thấy không lộ chút sơ hở mới yên lòng.
Nếu như những văn tự này thật giống như những gì yêu tộc đã nói, vậy hắn muốn đọc hết toàn bộ, đoán chừng có chút khó khăn.
Hắn quyết định ngày mai đi các hiệu sách Mạc Thành nhìn thử, phải chăng có quan hệ với thư tịch viết văn tự của yêu tộc.
Nếu như có, vậy hắn cũng chỉ có thể chậm rãi học từng chữ từng chữ.
Trong đầu nhớ hơn vạn chữ.
Không biết học đến lúc nào mới có thể nhận ra toàn bộ.
Về phần muốn lý giải toàn bộ, đoán chừng càng khó.
Bất quá không vội.
Đợi đến thời điểm đi tới kinh đô, thư tịch nơi đó hẳn là sẽ càng nhiều càng tạp, thư tịch liên quan tới yêu tộc, đoán chừng cũng sẽ có rất nhiều.
Đến lúc đó sẽ chậm rãi nghiên cứu.
Hắn không tiếp tục suy nghĩ nhiều, đứng dậy cầm lên cây gỗ đen nhánh trên mặt đất.
Chàm vào lạnh buốt.
Từ trọng lượng nhìn lại, hơi có chút nặng nề, không giống như là một cây gỗ mà giống như một cây gậy sắt.