Các loại dấu hiệu đều đang cho thấy, hắn sắp đột phá rồi.
Một ngày thời gian, đảo mắt liền qua.
Chạng vạng tối.
Lạc Thanh Chu thu công, hồn phách xuất khiếu, lại tiến vào đầu thông đạo ở giữa, muốn đi xem một chút phần mộ kia phải chăng có biến hóa, hoặc có thể biến thành một không gian khác hay không.
Nhưng làm hắn thất vọng, bên trong vẫn như cũ là phiến mộ địa kia, cũng không khác thường.
Sau khi thần hồn trở về cơ thể, hắn lại chờ đợi trong chốc lát.
Chờ bên ngoài trời tối, hắn mang theo hai con thỏ trắng lại một lần nữa tiến vào thông đạo ở giữa.
Vẫn không có xuất hiện một không gian khác.
Lạc Thanh Chu giữ vững tâm tính, một quyền một cái, đánh xuống hai con bé thỏ trắng khỏi giày, ném đi mấy hoa quả, ra thông đạo.
Tắm rửa xong, về tới Mai Hương uyển.
Màn đêm buông xuống.
Một vòng trăng bạc thăng lên bầu trời.
Ăn cơm, ngâm trong bồn tắm, hấp thu năng lượng của dược thủy.
Tiểu Điệp giúp hắn kỳ cọ tắm rửa, thấy được trên tay hắn có băng vải, bị hắn nói mấy câu đánh trống lảng.
Chủ yếu là hai cánh tay của hắn tựa hồ không đau, có thể tùy tiện động đậy.
Sau khi tiểu nha đầu nhìn thấy, cũng không tiếp tục hỏi nhiều.
Ngâm xong thuốc, thu dọn đồ đạc, Tiểu Điệp hỏi:
- Công tử, đêm nay muốn nô tỳ thị tẩm không?
Ngừng tạm, nàng vừa thẹn vừa lên tiếng nói:
- Công tử thụ thương, không cần động, nô tỳ động là được.
Lạc Thanh Chu từ chối.
Mấy ngày nay hắn muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, súc tích năng lượng, chuẩn bị xung kích tu vi tầng thứ cao.
Luyện thể sắp đột phá rồi.
Thần hồn cũng sắp đột phá.
Loại thời khắc mấu chốt này, cũng không thể lại đắm chìm trong ôn nhu.
Tiểu nha đầu rời đi.
Hắn thừa dịp vừa rồi hấp thu dược thủy, thân thể phát nhiệt, lập tức trở về đến trên giường, bắt đầu hô hấp thổ nạp, thôi động chuyển hóa năng lượng bên trong dược thủy, rèn luyện nội tạng.
Tới gần giờ Tý.
Hắn thần hồn xuất khiếu, rời khỏi Tần phủ, đi Uyên Ương lâu.
Thân ảnh xanh nhạt sớm đã đứng bên trên mái cong chờ hắn.
Hai người một trước một sau, bay về phía chùa miếu ngoại thành.
Lạc Thanh Chu không biết nàng hôm nay tâm tình thế nào, cho nên một đường trầm mặc, không dám nói lung tung.
Đi vào chùa miếu gác chuông.
Thân ảnh xanh nhạt vẫn như cũ không nói một lời, trực tiếp bày ra màn sáng bốn phía.
Lạc Thanh Chu bay xuống dưới, vừa muốn lấy ra cặp vớ lưới, nhìn nàng một cái, lại đổi vớ lưới thành khối khăn tay tuyết trắng, cắn vào trong miệng.
Trên gác chuông an tĩnh một hồi.
Lạc Thanh Chu vừa muốn phun ra khăn tay nói chuyện, ‘Đương ——‘ một tiếng, tiếng chuông rốt cục vang lên.
Hắn bay ra ngoài.
Sóng âm đáng sợ xung kích giày xéo thần hồn của hắn.
Nhưng rất kỳ quái, đêm nay đau đớn tựa hồ không có kịch liệt như hai đêm trước.
Thân thể vẫn như cũ bị bóp nghiến vo tròn, lôi kéo đập nện, mặc dù đau đớn vẫn như cũ, nhưng tựa hồ ở bên trong phạm vi có thể chịu đựng.
Hắn nhìn về phía khăn tay trong miệng.
Khối khăn tay tuyết trắng này đang phát ra quang trạch ôn nhuận cùng mùi thơm đặc biệt.
- Đương ——
- Đương ——
Lần này, một mực kéo dài nửa canh giờ.
Tiếng chuông ngừng lại.
Lạc Thanh Chu xụi lơ trên mặt đất, thân thể bị kéo thật dài chầm chậm co vào, khôi phục nguyên trạng.
Ngồi tại chỗ một hồi, hắn mới từ trên mặt đất bò lên, lấy xuống khăn tay trong miệng, nhịn không được hỏi:
- Nguyệt tỷ tỷ, chiếc khăn tay này của ngươi có thể giúp ta tiếp nhận một chút đau đớn hay sao?
Thân ảnh xanh nhạt thanh lãnh đáp:
- Đúng thế.
Lạc Thanh Chu lại hỏi:
- Vậy hiệu quả tu luyện của ta so sánh với tối hôm qua và tối hôm trước, có thể hơi kém một chút hơn hay không?
Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói:
- Sẽ không.
Lạc Thanh Chu trầm mặc.
Trên gác chuông, lần nữa lâm vào yên tĩnh.
Qua hồi lâu, ánh mắt Lạc Thanh Chu sâu kín nhìn nàng nói:
- Nguyệt tỷ tỷ vì sao không sớm nói cho ta? Là cố ý muốn để ta càng đau hơn một chút sao?
Thân ảnh xanh nhạt nhìn hắn hỏi lại:
- Lựa chọn đầu tiên của ngươi chính là cắn bít tất của nàng ta, không phải sao?
Lạc Thanh Chu: - ...
- Nguyệt tỷ tỷ, ngươi nhìn, đêm nay ánh trăng thật đẹp.
Lạc Thanh Chu dời chủ đề, gặp thấy nàng không ngẩng đầu lên xem, lại lớn gan vuốt mông ngựa:
- Ta tin tưởng, nếu như Nguyệt tỷ tỷ lộ ra dung nhan của mình, nhất định sẽ còn muốn đẹp hơn ánh trăng đêm nay.
- Đương ——
Tiếng chuông đột nhiên vang lên lần nữa.
Trong lòng Lạc Thanh Chu run lên, cuống quít cắn khăn tay vào trong miệng.
Lại qua nửa canh giờ.
Lạc Thanh Chu xụi lơ trên mặt đất, thoi thóp, rốt cuộc không dám mở miệng nói lung tung.
- Đương ——
Nghỉ ngơi một khắc, tiếng chuông vang lên lần nữa.
Đêm nay hết thảy rèn luyện bốn lần.
Lạc Thanh Chu chết đi sống lại bốn lần, bất quá so với tối hôm qua cùng tối hôm trước mà nói, vẫn tốt hơn rất nhiều.
Sau khi kết thúc.
Thân ảnh xanh nhạt vẫn không có nói chuyện, trực tiếp rời đi.