Lạc Thanh Chu đứng dậy, nâng nắm đấm nói:
- Không sao, Đao tỷ bôi cho ta dược cao rất tốt, đã khỏi.
Mấy người nhìn nắm đấm của hắn đều mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.
Sau đó, ánh mắt cùng một chỗ nhìn về phía Đao tỷ.
Đao tỷ trợn mắt nhìn người nào đó một chút, không nói gì, nâng đao, dẫn đầu đi xuống lầu.
Mấy người đi theo.
Lên xe ngựa, Sở Tiểu Tiểu lại ríu ra ríu rít hỏi Đao tỷ chuyện ra mắt.
Nghe nói thất bại, mặt mũi nàng tràn đầy thất vọng nói:
- Còn chuẩn bị đợi lúc Đao tỷ thành thân đi ăn kẹo mừng đây.
Đao tỷ cười nhạt một tiếng, không nói gì thêm.
Sau khi ra khỏi thành.
Sở Tiểu Tiểu lại nhìn về phía Lạc Thanh Chu nói:
- Sở ca ca, hôm nay ngươi cũng nên cẩn thận. Hôm qua chúng ta đi Hắc Mộc lâm lại gặp được nữ nhân kia. Nữ nhân kia hung tợn nhìn chúng ta một chút, ta bị hù đợi nàng đi rất lâu mới dám đi vào.
Một bên, Đao tỷ nhịn không được nói:
- Nữ nhân kia chính là tùy tiện nhìn thoáng qua, đoán chừng không có để chuyện ngày đó ở trong lòng. Đương nhiên, Sở Phi Dương, nàng cũng có thể đang tìm ngươi. Dù sao ngươi phải cẩn thận một chút, không được thì nói lời xin lỗi, không được nữa liền cách xa nàng một chút, tận lực tránh mặt mới tốt. Đại trượng phu, có thể co có thể duỗi.
Lạc Thanh Chu hơi cúi đầu, vuốt ve làn da bóng loáng, trên nắm tay cũng không nói chuyện.
Ngô Khuê nhìn hắn một cái, không nói gì.
Chu Bá Ước cũng trầm mặc.
Xe ngựa một đường lao vụt, rất nhanh đi đến Hắc Mộc lâm.
Phi thường trùng hợp.
Sau khi mấy người xuống xe ngựa, phía trước cũng vừa hay có một chiếc xe ngựa ngừng lại.
Lập tức, Thành Quốc phủ Nhị công tử Lạc Ngọc, mang theo nữ tử to lớn kia xuống xe ngựa, đưa mắt nhìn về phía bên này.
Ánh mắt nữ tử to lớn lập tức khóa chặt trên người Lạc Thanh Chu.
Bầu không khí lập tức ngưng kết.
Sắc mặt Ngô Khuê biến hóa, không có chút gì do dự, cũng không nói gì, trực tiếp bước nhanh tiến vào Hắc Mộc lâm, tự mình rời đi.
Lạc Thanh Chu nhìn bóng lưng của hắn một chút, ánh mắt đối mặt cùng nữ tử to lớn kia.
- Sở Phi Dương, đi nói lời xin lỗi. Bây giờ đang ở bên ngoài Hắc Mộc lâm, nàng sẽ không động thủ.
Đao tỷ lập tức thấp giọng nói.
Chu Bá Ước một đường trầm mặc cũng mở miệng khuyên nhủ:
- Sở huynh, chịu nhục, cũng không mất mặt. Thiên phú ngươi tốt như vậy, về sau nhất định có thể đi càng xa, không cần thiết cậy mạnh nhất thời. Chịu thua một lần, nói lời xin lỗi, về sau đi ra làm nhiệm vụ cũng không cần lại lo lắng hãi hùng. Có thể còn sống, mới là quan trọng nhất.
Đao tỷ gật đầu nói:
- Chu Bá Ước nói rất đúng, mau đi đi.
Sở Tiểu Tiểu cũng mở miệng nói:
- Sở ca ca, đừng sợ, chúng ta cùng đi với ngươi.
Lạc Thanh Chu vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt va chạm với nữ tử to lớn kia, cũng không đi qua.
Thần sắc Lạc Ngọc nhàn nhạt nhìn hắn một cái, mang nữ tử to lớn tiến vào rừng cây, bước nhanh rời đi.
Đối với hắn mà nói, thời gian mới là quan trọng nhất.
Lạc Thanh Chu thấy bọn họ tiến vào Hắc Mộc lâm, lúc này mới di chuyển bước chân, đi theo.
Đao tỷ thấy thế, lập tức biến sắc:
- Sở Phi Dương! Ngươi điên rồi?
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn bọn hắn một chút, nói:
- Đao tỷ, các ngươi đi làm việc của mình đi, không cần phải để ý đến ta.
Nói xong, hắn tiến vào rừng cây, không nhanh không chậm đi theo đằng sau hai người.
- Tiểu tử kia đúng là điên.
Đao tỷ trầm mặt, cảm thấy không hiểu thấu.
Mặt mũi Sở Tiểu Tiểu tràn đầy lo lắng nói:
- Đao tỷ, đoán chừng Sở ca ca nuốt không trôi cơn tức ngày đó, chúng ta nên làm cái gì? Đi kéo hắn trở về? Đây chính là hai Võ Sư, cho dù một Võ Sư, chúng ta đều đánh không lại.
Chu Bá Ước lấp lóe ánh mắt, trong mắt lộ ra một tia hồ nghi:
- Đao tỷ, chúng ta đi theo sau xem một chút đi. Tạm thời ở xa một chút, nhìn xem Sở huynh đệ rốt cuộc muốn làm gì.
Đao tỷ nhìn thân ảnh đi xa phía trước một chút, tức giận nói:
- Đi thôi. Nếu hắn lại trêu chọc nữ nhân kia, đó chính là tự tìm đường chết, chúng ta ở một bên nhìn là được, đừng để ý đến hắn. Chúng ta lại đắc tội không nổi Võ Sư cùng Thành Quốc phủ.
Ba người lập tức đi theo.
Lạc Thanh Chu không nhanh không chậm, tiếp tục đi theo đằng sau hai người kia.
Khi tiến vào Hắc Mộc lâm đại khái hai cây số, Lạc Ngọc và nữ tử to lớn kia rốt cục dừng bước.
- Ta còn muốn tu luyện, không muốn lãng phí thời gian với con kiến này. Lúc ta đi ra, ta muốn nhìn thấy thi thể của hắn.
Lạc Ngọc lạnh nhạt nói xong, bước nhanh rời đi, cũng không quay đầu nhìn thêm một cái.
Nữ tử to lớn có chút cúi đầu, đợi hắn đi xa mới xoay người lại, ánh mắt lãnh khốc nhìn về phía thiếu niên bộ dáng thông thường sau lưng.