Hai người đáp ứng một tiếng, lại nhìn Lạc Thanh Chu một chút, rồi vội vàng rời đi.
Đao tỷ đi đến bậc thang, đang muốn vào cửa hàng, Lạc Thanh Chu đột nhiên hô:
- Đao tỷ, chờ một chút, ta nhớ được giữa chúng ta có phải còn có một vụ cá cược hay không?
Đao tỷ dừng chân, quay đầu nhìn hắn, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc nói:
- Cá cược gì? Chúng ta có cược qua à? Ta làm sao không nhớ rõ?
Không đợi hắn trả lời, lập tức lại nói:
- Bụng ta có chút không thoải mái, đi vào trước.
Nói xong, vội vàng tiến vào trong tiệm, rất nhanh biến mất không thấy.
Lạc Thanh Chu: - ...
Trở lại Tần phủ.
Lạc Thanh Chu chưa có trở về Mai Hương uyển, trực tiếp đi vào lòng đất.
Vào thạch thất bôi thuốc xong liền nằm trong chăn, rất nhanh mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Lúc chạng vạng tối.
Lạc Ngọc đi vào chỗ sâu trong Hắc Mộc lâm, săn giết hai đầu Yêu thú trung giai, tâm tình rất không tệ đi ra.
Lúc sắp đi đến lối ra, đột nhiên thấy có một đám võ giả vây quanh phía trước, đều nhìn trên mặt đất nghị luận.
Lạc Ngọc quét mắt một vòng nhìn rừng cây bốn phía, phát hiện nơi này cây cối sụp đổ, đầy đất vết rách.
Rất rõ ràng, nơi này trải qua một trận chiến đấu kịch liệt.
Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một cỗ dự cảm bất thường, bước chân lập tức tăng tốc, đi tới gần đám người, nhìn về phía mặt đất, thân thể lập tức chấn động.
Kia là một bộ thi thể đã hoàn toàn thay đổi, huyết nhục mơ hồ.
Nhưng hắn vừa liếc mắt một cái đã nhận ra, cỗ thi thể này là hộ vệ của hắn, là hộ vệ huynh trưởng của hắn chuyên môn gửi trở về từ kinh đô bảo hộ cho hắn.
Hộ vệ Võ Sư.
Hắn nắm chặt nắm đấm, đỏ ngầu cả mắt.
Hai hộ vệ Võ Sư, Mai lão đầu một nơi thân một nẻo, người này lại chết không toàn thây.
Bên trong Mạc Thành này, hai tên Võ Sư có thể đi ngang tồn tại, là bảo hộ để hắn có thể yên tâm ra làm nhiệm vụ, cũng là bảo hộ cường đại của Thành Quốc phủ, nhưng bây giờ, đột nhiên, mất ráo.
Hai mắt hắn đỏ hồng, lửa giận cháy hừng hực trong lòng.
Tần phủ, đáy hồ.
Lạc Thanh Chu ngủ một giấc đến chạng vạng tối.
Sau khi đứng lên, cảm giác thân thể đỡ đau hơn rất nhiều, làn da vỡ ra cũng bắt đầu khôi phục nhanh chóng.
Hắn ăn chút gì đơn giản, sau đó lấy ra chiếc nhẫn màu bạc.
Làm như phương pháp lấy đồ từ trong túi trữ vật, bên mặt ngoài chiếc nhẫn quả nhiên lóe lên ánh sáng, bên trong xuất hiện một không gian thật lớn.
Bên trong không gian tựa hồ bị chia cắt thành ba khu.
Một chỗ tựa hồ là chuyên môn đặt đồ vật.
Một chỗ khác đất đai phì nhiêu, mùi thuốc toả khắp, vài mẫu ruộng trồng trọt nước mười gốc linh dược lẻ loi trơ trọi, tựa hồ là chuyên môn dùng để trồng linh dược.
Một chỗ cuối cùng thì là trời xanh mây trắng, non xanh nước biếc, phong cảnh như vẽ, có hai con chim lông vũ xinh đẹp đang tự tại bay lượn ở bên trong, tựa hồ là động vật bị nuôi nhốt.
- Kinh đô tới, quả nhiên không tầm thường.
Lạc Thanh Chu âm thầm cảm thán nhẫn trữ vật này lợi hại, ánh mắt lập tức vừa nhìn về phía địa phương chỗ chuyên môn cất giấu đồ vật kia.
Đập vào mi mắt đầu tiên, là mấy túi kim tệ.
Một túi nhỏ trong đó thế mà tất cả đều là kim tệ mệnh giá một ngàn.
Thô sơ giản lược đoán chừng, hết thảy ước chừng có gần hai mươi vạn kim tệ.
Phát.
Con số này so với việc săn giết yêu thú còn muốn đáng tiền hơn nhiều.
Lần này ra ngoài, không lỗ.
Giết phụ tá đắc lực của Lạc Ngọc, lại mượn cơ hội đột phá đến cảnh giới Võ Sư, còn chiếm được nhiều kim tệ như vậy, từ người nghèo chỉ có mang một trăm kim tệ nhảy vọt lên trở thành phú hào trên người mang hai mươi vạn kim tệ, thoải mái.
Lạc Thanh Chu kềm chế kích động trong lòng, tiếp tục xem tiếp.
Vật dụng sinh hoạt cơ bản, thuốc trị thương, băng gạc, chăn mền quần áo các loại, một đống lớn, chuyên môn đặt ở trong một cái ngăn tủ.
Tiếp theo, xuất hiện mười mấy bình thuốc nước, vậy mà toàn bộ đều là dược thủy cần cho Võ Sư sơ kỳ tu luyện.
Như vậy, hắn lại có thể không cần tốn kim tệ, miễn phí tu luyện một tháng.
Ngoại trừ dược thủy, lại còn có một viên yêu đan.
Nhìn phẩm chất, đoán chừng chí ít cũng có thể bán mấy vạn kim tệ.
Lạc Thanh Chu càng xem càng kích động, tiếp tục điều tra.
Đột nhiên, hắn phát hiện một quyển sách.
Hắn hiện tại vừa đột phá cảnh giới Võ Sư, cần gấp nội công tâm pháp mới, nếu có những công pháp khác, tự nhiên càng tốt hơn.
Hắn lập tức lấy thư tịch ra, lật ra nhìn thoáng qua, có chút thất vọng.
Quyển sách này rất mỏng, phía trên chỉ ghi lại một công pháp, một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ Yêu Tộc —— Cự Viên chi nộ.
Liên tưởng đến trước đó nữ tử to lớn biến thân cùng gầm thét, Lạc Thanh Chu không có quá hứng thú.
Hắn cũng không muốn biến thành một quái vật.