Mai nhi nghe xong, lập tức cường điệu nói:
- Cô gia, là phu nhân gọi người đi qua.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Ta biết, bất quá thi Hương sắp tới, ta nhất định phải hoàn thành bài tập mỗi ngày.
- Ngươi trở về cứ nói như vậy đi, phu nhân sẽ hiểu thôi.
Mai nhi nhíu nhíu mày lại, còn muốn lên tiếng, Bách Linh còn đứng ở chỗ cửa ra vào nói:
- Mai nhi, đi, ta giúp cô gia đi xem.
Mai nhi nhìn nàng một cái, chỉ đành phải nói:
- Cô gia, ngoại trừ thư của nhị tiểu thư, còn có thư của biểu tiểu thư nữa.
Lạc Thanh Chu thản nhiên nói:
- Đơn giản chính là không hài lòng những kết cục của một bộ chuyện xưa mà thôi, để Bách Linh đi giúp ta xem đi. Chờ các ngươi xem hết, lại lấy tới cho ta là được.
Hắn và nhị tiểu thư thanh bạch, cùng với vị tiểu biểu tỷ gì đó càng trong sáng, không có gì để kiêng kỵ.
Bách Linh nghe vậy, mặt mày hớn hở:
- Ừm đúng đó, tạ ơn cô gia tín nhiệm! Mai nhi, đi thôi!
Mai nhi không dám từ chối, đành phải ấm ức rời đi.
Đợi hai người rời đi, trong đình viện an tĩnh lại.
Tiểu Điệp rốt cục dám mở miệng nói:
- Công tử, vừa rồi Bách Linh tỷ tỷ tới đây hỏi nô tỳ thật nhiều vấn đề, đều là liên quan tới công tử gần đây đang làm cái gì, đang học sách gì, đi nơi nào, còn hỏi nô tỳ... số lần cùng với phòng công tử nữa.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, hỏi lại:
- Ngươi trả lời như thế nào?
Gương mặt tiểu Điệp ửng đỏ:
- Nô tỳ nói công tử gần đây một mực ở nhà đọc sách, chỗ nào cũng không có đi. Liên quan tới việc cùng phòng... Nô tỳ đều đáp theo tình hình thực tế.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu chớp động một chút, lơ đễnh nói:
- Không sao đâu, không cần phải để ý đến nàng. Về sau nếu nàng hỏi lại, cứ như vậy trả lời là được.
Nói xong, hắn tiến vào thư phòng, nói:
- Đêm nay không ngâm trong bồn tắm, cũng không cần thị tẩm.
Dưới mái hiên, hai tiểu nha đầu nhìn nhau ‘A’ một tiếng.
Lạc Thanh Chu ở trong phòng nghĩ nghĩ một hồi sau đó đi đến trước bàn sách ngồi xuống, mở ra một tờ giấy tuyên, tự mình mài mực, chuẩn bị sao chép « Ngưu Ma Thần Công » ngày đó ghi tạc trong đầu ra giấy.
Trong đó có nhiều chỗ, hắn còn nhìn không hiểu, đêm nay cầm đi hỏi vị Nguyệt tỷ tỷ kia một chút.
Hi vọng đối phương đêm nay có thể mở miệng nói chuyện.
Đang lúc vừa nghĩ ngợi vừa mài mực, cửa phòng đột nhiên mở ra, Tiểu Điệp thò đầu vào, thấp giọng nói:
- Công tử, Hạ Thiền tỷ tỷ tới, đang đứng ở trong sân. Nô tỳ hỏi nàng chuyện gì, nàng cũng không nói chuyện.
Lạc Thanh Chu giật mình, đứng dậy đi qua đẩy ra cửa sổ.
Trong đình viện, ánh trăng trong sáng.
Thiếu nữ với một bộ váy áo xanh nhạt, cầm kiếm, yên lặng đứng dưới cây hoa đào, giống như pho tượng, không nhúc nhích.
Lạc Thanh Chu đang muốn mở miệng, suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn về phía cửa ra vào nói:
- Tiểu Điệp, gọi Thu nhi tới cùng đi ra ngoài chơi một hồi đi, chờ một lúc hãy trở lại.
Tiểu Điệp sửng sốt một hơi, kịp phản ứng, vội vàng ‘A’ một tiếng, khép cửa phòng lại.
Không bao lâu, hai tiểu nha đầu cầm công cụ thêu hoa ra cửa, thuận tiện còn đem cửa sân đóng lại.
Lạc Thanh Chu lúc này mới nhìn thân ảnh đơn bạc trong đình viện hô:
- Thiền Thiền, mau vào, trong đêm lạnh, đừng để đông lạnh.
Hạ Thiền đứng dưới tàng cây nhìn hắn, vẫn không có động, không nói gì.
Lạc Thanh Chu giơ lên hai tay của mình, nói:
- Ngươi nhìn, tay cô gia bị thương, lại muốn mài mực, lại muốn viết chữ. Thiền Thiền, ngươi có thể tiến đến giúp đỡ cô gia không?
Lập tức lại nói:
- Cô gia thề, sẽ không tiếp tục miệng tiện nói lung tung.
Hạ Thiền vẫn như cũ đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, không có trả lời.
- Ai...
Lạc Thanh Chu thở dài một hơi, về tới trước bàn, nói:
- Được rồi, ngươi tiếp tục thưởng thức ánh trăng đi, cô gia vẫn nên tự mình động thủ.
Hắn cầm lấy cục mực, một bên nghiên, một bên nhăn đầu lông mày, miệng phát ra ‘Tê tê’ từng tiếng đau đớn.
- Tê...
- Tê...
Lại tê tê vài tiếng, ngẩng đầu nhìn lén, lại phát hiện thân ảnh dưới cây hoa đào đã không còn ở đó.
Đi rồi sao?
Trên mặt Lạc Thanh Chu lộ ra một tia nghi hoặc.
Nha đầu kia tới chính là vì liếc hắn một cái, hay là có chuyện gì? Lại hoặc là, quá nhàm chán?
Đang lúc hắn suy đoán, cửa phòng ‘Kẹt kẹt’ một tiếng, đột nhiên mở ra.
Lập tức, một đôi chân nhỏ tiêm tú mặc vớ lưới tuyết trắng, váy áo mềm mại màu xanh nhạt lay động, từ cửa đi vào.
Lạc Thanh Chu lập tức lại ‘Tê’ một tiếng, than:
- Đau...
Cửa phòng đóng lại.
Bàn chân Hạ Thiền im ắng đi tới bên cạnh hắn, hai con ngươi lạnh như băng nhìn hắn.
Mặt mũi Lạc Thanh Chu lập tức tràn đầy kinh ngạc:
- Thiền Thiền, còn tưởng rằng ngươi đi, cô gia đang thương tâm đây. Xem ra Thiền Thiền vẫn đau lòng cô gia.