Lúc Ngô Khuê nhìn thấy hắn, ngoại trừ xấu hổ ra còn có câu nệ và thấp thỏm.
Đoán chừng trong lòng cũng có chút hối hận.
Lúc trước Lạc Thanh Chu gặp rủi ro, ba người Đao tỷ đều kiên định đứng ở bên cạnh hắn, giằng co cùng nữ tử to lớn kia.
Chỉ có hắn sợ bị liên luỵ, yên lặng rời đi.
Nhưng, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, thiếu niên lúc đầu gần như bị nữ tử to lớn kia ngược giết lại trong thời gian ngắn ngủi ba ngày lập tức phản sát đối phương, hơn nữa còn nhảy lên trở thành một tên Võ Sư.
Câu chuyện này quả thật còn muốn không hợp thói thường hơn so với việc nằm mơ nhìn thấy.
Cho nên giờ phút này hai người gặp nhau, hắn tự nhiên cảm thấy phi thường không được tự nhiên.
Ngoại trừ ngay từ đầu thấp giọng chào hỏi ra, trên đường đi, hắn không còn nói chuyện.
Xe ngựa chở mấy người ra khỏi thành, lao vụt trên đại đạo ngoài thành, dâng lên một đường bụi bặm.
Bốn phía trong rừng vang lên âm thanh ve sầu liên tiếp ồn ào.
Trong nháy mắt đã đến mùa hè.
Thời tiết tháng bảy, cho dù là buổi sáng cũng tràn đầy khí tức nóng bức.
Sở Tiểu Tiểu xốc màn cửa lên, muốn hóng gió, lại ăn đầy bụi bặm vào miệng, cuống quít ‘Phi phi phi’ kéo màn cửa lại, chui vào trong.
Lúc này có rất nhiều xe ngựa đang đi trên đường.
Trong xe phi thường oi bức.
Mấy người cũng không có hào hứng nói chuyện trời đất.
Xe ngựa vừa tới bên ngoài Hắc Mộc lâm, mấy người đều không kịp chờ đợi nhảy xuống.
Còn tốt, gió sớm thổi ra từ trong rừng cây vẫn rất mát mẻ.
Mặt trời lúc này cũng thoáng ôn hòa hơn một chút.
Ngô Khuê xuống xe ngựa, trực tiếp trầm mặc tiến vào rừng cây.
Chu Bá Ước và Sở Tiểu Tiểu chào hỏi mọi người, lần lượt rời đi.
Đao tỷ nhìn về phía Lạc Thanh Chu bên cạnh, nói:
- Thế nào? Sợ hãi không dám tiến vào hay chuẩn bị thuê ta?
Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, lại chờ đợi trong chốc lát, thấy không có xe ngựa lại tới, phất phất tay nói:
- Đi đây.
Hắn trực tiếp lựa chọn con đường mà Lạc Ngọc mỗi lần tiến vào Hắc Mộc đều sẽ đi vào kia.
Đao tỷ đứng ngoài rìa rừng thấy thế, sửng sốt một chút, lập tức nhíu mày, tự lẩm bẩm:
- Gia hỏa này sẽ không lại muốn làm ra chuyện gì không hợp thói thường nữa đó chứ?
Nàng do dự một chút, lấy ra thanh đao bản rộng từ trong túi trữ vật, vác ở trên vai, đi vào.
Lấy thực lực nàng bây giờ, nhiều nhất là làm một quần chúng.
Mâu thuẫn ở giữa các Võ Sư, nàng tuyệt đối sẽ không chen vào, lúc trước vị Lạc công tử kia đã cảnh cáo Tụ Bảo các bọn hắn.
Lạc Thanh Chu một đường đi về phía trước.
Ngoại trừ tìm kiếm yêu thú ra, còn tìm kiếm thân ảnh của vị Lạc nhị công tử kia.
Hắn trực tiếp tiến vào chỗ sâu trong Hắc Mộc lâm.
Lấy thực lực của hắn bây giờ, đã có tư cách tiến vào.
Không bao lâu.
Hắn đột nhiên nhìn thấy một con hươu sao hình thể như ngựa, nhảy ra từ trong rừng cây bên cạnh, sau khi nhìn thấy hắn, lập tức nhún nhảy một cái trốn mất, tốc độ thật nhanh.
Lạc Thanh Chu nhìn thân ảnh của nó, do dự một chút, cũng không có đuổi theo.
Loại tốc độ này, cho dù hắn hiện tại đã là tu vi Võ Sư cũng không nhất định có thể đuổi kịp, không cần thiết uổng phí hết thời gian cùng thể lực.
Hắn tiếp tục vào chỗ sâu trong Hắc Mộc lâm.
Lúc xế trưa.
Hắn đột nhiên nghe được trong rừng trước mặt truyền đến một tiếng dã thú gầm thét, cùng âm thanh võ giả ra quyền.
Hắn hiện tại có thể rõ ràng mà cảm nhận được khí tức và sóng khí của võ giả lúc chiến đấu cách đó không xa.
Hắn lập tức đi tới.
Lúc nhìn thấy thân ảnh võ giả kia là ai, hắn có chút thất vọng.
Cũng không phải Lạc Ngọc.
Một đầu gấu đen hình thể to lớn cùng một tên nam tử trung niên Võ Sư sơ kỳ.
Một người một gấu đang kịch liệt vật lộn.
Nam tử trung niên kia dùng quyền pháp lăng lệ, không đến một lát, đầu gấu đen đã trúng liền mấy quyền, lập tức chóng mặt, ngã lệch trên mặt đất.
Nam tử trung niên cũng không có lại tiếp tục đi về phía trước, mà đột nhiên quay đầu, nhìn về phía hắn, ánh mắt cảnh giác.
Lạc Thanh Chu sợ hắn hiểu lầm, lập tức nói:
- Đi ngang qua mà thôi.
Nói xong, bước nhanh rời đi từ bên cạnh.
Nếu như hắn không đi, nam tử trung niên khẳng định sẽ không dám tiếp tục vật lộn với gấu đen, mà hắn cũng không có khả năng lấy được con gấu đen này.
Gấu đen có da dày thịt thô, sức chiến đấu và sức chịu đựng đều rất kinh người, đoán chừng còn muốn chiến đấu một hồi, mới có thể đánh hạ.
Không người nào dám tiếp tục vật lộn cùng gấu đen trong ánh mắt nhìn chằm chằm của một tên Võ Sư khác.
Lạc Thanh Chu đương nhiên cũng không dám.
Hắn hôm nay cũng không phải tới săn giết yêu thú, hắn còn có chuyện rất quan trọng để làm.
Lại đi về phía trước khoảng cách hai cây số.
Bụng có chút đói.