Quay người trở về.
Sau khi đi quay về khoảng gần ba cây số, hắn đột nhiên nhìn thấy phía trước có một đạo thân ảnh quen thuộc đang đi tới.
Muốn tránh né cũng đã không kịp.
Đạo thân ảnh kia cũng trước tiên thấy được hắn.
Hai người đồng thời dừng bước.
Lập tức, thân ảnh đối diện tiếp tục đi về phía hắn.
Lạc Thanh Chu đứng tại chỗ không nhúc nhích, nắm chặt nắm đấm.
Thật sự là trùng hợp.
Tìm nửa ngày không tìm được, không nghĩ tới lúc trở về lại vừa hay gặp được.
Đối phương mặc một thân trang phục màu lam, dáng người thẳng tắp, khí chất trác tuyệt, thần sắc lạnh lùng, chính là Thành Quốc phủ Nhị công tử — Lạc Ngọc.
Lạc Thanh Chu nhìn hắn, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác không hiểu dâng lên.
Cảm giác có chút giống như nằm mộng.
Từng có lúc, khi nhìn thấy vị Lạc nhị công tử này, hắn hèn mọn cùng cẩn thận cỡ nào.
Mà bây giờ, đối mặt với Nhị công tử Thành Quốc phủ tôn quý mà cường đại, hắn đã có thể đường đường chính chính đứng đó, rốt cuộc không cần cúi đầu, khúm núm.
Nếu như không phải trận hôn sự ‘Khuất nhục’ kia, hắn hiện tại hẳn là còn ở Thành Quốc phủ ăn nhờ ở đậu, tất cung tất kính, khúm núm đối với cừu nhân giết mẫu thân của mình này, ngay cả dũng khí nhìn một chút cũng không có.
Vận mệnh thật chiếu cố hắn.
Chắc cũng là nhờ mẫu thân đáng thương kia của hắn trên trời có linh thiêng phù hộ hắn.
Cừu nhân gặp nhau, cũng không đỏ mắt, chỉ có bình tĩnh dị thường và tỉnh táo.
- Là ngươi giết nàng?
Lạc Ngọc đứng tại địa phương cách hắn chỉ có xa năm mét, ánh mắt hơi kinh ngạc cùng tò mò nhìn hắn:
- Thì ra là ta nhìn lầm. Mấy tháng trước, ngươi mới là Võ Sinh Luyện Gân cảnh? Ngắn ngủi thời gian mấy tháng, ngươi đã đột phá đến cảnh giới Võ Sư, ta không thể không bội phục. Bất quá ta rất hiếu kì, ta đều biết tất cả võ giả có tiềm lực trong toàn bộ Mạc Thành này, nhưng duy chỉ có không biết ngươi. Nếu thế, chắc ngươi là người của một môn phái nào đó ngoài thành?
Dừng một chút, hắn lại đột nhiên cười nói:
- Tiểu huynh đệ, chớ khẩn trương, ngươi giết nàng, là tài nghệ của nàng không bằng ngươi, ta sẽ không truy cứu chuyện này. Lạc Ngọc ta bội phục nhất chính là người có thiên phú, lại điệu thấp như tiểu huynh đệ. Nếu như có thể, ta rất muốn làm bằng hữu với tiểu huynh đệ, như thế nào?
Lạc Thanh Chu nhìn ý cười dối trá quen thuộc trên mặt hắn, trầm mặc một chút, nói:
- Được.
Nói xong, hắn liền ‘Sưu’ một tiếng vọt tới, giơ lên nắm đấm, ‘Oanh’ đánh về phía mặt đối phương.
- Oanh ——
Một tiếng bạo hưởng, giống như tiếng sấm.
Khí lãng khổng lồ tản ra bốn phía, lá rụng bốn phía lăn lộn, cành lá liên tục lay động.
Lạc Ngọc cầm chặt nắm đấm, đứng tại chỗ, lù lù bất động.
Lạc Thanh Chu rơi trên mặt đất, ‘Vụt vụt vụt’ nhanh chóng thối lui hơn mười bước, vừa đứng vững, lần nữa xông tới.
- Ngươi đã muốn tìm chết, vậy ta thành toàn cho ngươi.
Nụ cười dối trá trên mặt Lạc Ngọc đã biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là một mặt đạm mạc và âm lãnh, thân ảnh lóe lên, đã đến trước mặt hắn, ‘Oanh’ một quyền đập tới.
- Ò.... Ò... ——
Một tiếng trâu kêu vang lên.
Lạc Thanh Chu ra quyền như chuỳ sắt, ầm vang đánh tới.
- Ầm!
Thiết quyền va chạm, ầm ầm rung động.
Thân thể Lạc Thanh Chu chấn động, lần nữa lui về phía sau.
Còn chưa đứng vững, Lạc Ngọc cũng đã đến hắn trước mặt, ‘Oanh’ một quyền, lần nữa đánh tới mặt hắn.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm.
Thân ảnh hai người dây dưa di chuyển, bốn thiết quyền hóa thành mấy trăm quyền ảnh, liên miên bất tuyệt đánh vào nhau.
Cây cối bốn phía bị bẻ gãy, cành lá bay tán loạn.
Một cỗ khí tức Võ Sư đáng sợ đi theo thân ảnh hai người hối hả tới lui ở trong rừng, gào thét xoay tròn.
- Oanh ——
Lại một tiếng sấm rền bạo hưởng vang vọng.
Hai người cuối cùng tách ra.
Lạc Ngọc bay xuống tại chỗ, trầm ổn như núi, lù lù bất động.
Lạc Thanh Chu thì bay về phía sau, nặng nề mà té ngã trên mặt đất, tán loạn một chỗ lá rụng, lập tức lại nhảy lên một cái.
Cánh tay của hắn bị chấn đến chết lặng, màng da cứng cỏi trên mu bàn tay đã bị vỡ ra.
Một tia máu tươi đỏ thắm chảy ra ngoài.
Thực lực đối phương rất mạnh.
Hắn thăm dò lâu như vậy vẫn không có nhìn ra tu vi chân chính của đối phương.
Có khả năng sắp đột phá đến Võ Sư trung kỳ.
Lại có khả năng, sớm đã đột phá, chỉ bất quá cố ý giữ lại.
Nội lực trong cơ thể hắn vẫn dồi dào như cũ.
Hắn nắm chặt nắm đấm, quyết định lại tiếp tục mạo hiểm thăm dò mấy chiêu.
Không dụ đối phương xuất ra thực lực chân chính, một tháng sau báo thù liền sẽ có quá nhiều nhân tố không xác định và nguy hiểm.
Ngay tại thời điểm hắn muốn tiếp tục xông về phía trước, Lạc Ngọc đột nhiên quay người, ‘Sưu’ một tiếng, như mũi tên bắn ra, trong nháy mắt đã đi vô tung vô ảnh.