- Thu nhi tỷ tỷ, không có chuyện gì, dù sao sớm muộn gì công tử nhà ta đều sẽ nhìn ngươi. Không chỉ có nhìn thôi đâu, còn muốn sờ đây, hì hì.
- ...
Lạc Thanh Chu về đến phòng nằm xuống, ngủ không được.
Bên ngoài ‘Ầm ầm’ tiếng sấm vang lên liên tục.
Đúng lúc này, bảo điệp đưa tin trên người đột nhiên lại chấn động một chút.
Hắn vội vàng lấy ra.
Người xa lạ kia gửi tới tin tức: 【 Đêm nay có cơ hội tấn cấp, nếu như ngươi dám đến 】
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn về thiểm điện vừa xẹt qua phía ngoài cửa sổ.
Đêm tối, mưa to gió lớn.
Cuồng phong cuốn sạch mây đen, tụ tập va chạm ở trên bầu trời.
Trong bầu trời đêm, sấm sét vang dội, ầm ầm không ngừng.
Toàn bộ Mạc Thành đều bị bao phủ bên trong thiên uy kinh khủng mà dữ tợn, câm như hến, run lẩy bẩy.
Mà trên Uyên Ương lâu.
Thân ảnh xanh nhạt vẫn như cũ không nhúc nhích đứng ở bên trên mái cong, nhìn hết thảy quanh mình, giống như không nghe thấy.
Thần hồn Lạc Thanh Chu xuất khiếu, vừa xuyên qua nóc nhà, đột nhiên lại có một tiếng sấm vang lên.
Toàn thân hắn run lên, ở trên nóc nhà chần chờ một chút, trong lòng vẫn quét ngang hết thảy, bay lên trên không, hướng về phía Uyên Ương lâu mà bay đi.
Muốn nghịch thiên cải mệnh, sao có thể không có bất kỳ phong hiểm gì.
Hắn đã không có thời gian.
Lại không đột phá sẽ không kịp.
Một đường bay chầm chậm.
Hắn cẩn thận từng li từng tí bay ngang qua khe hở ở giữa các phòng ốc, không dám bay quá cao.
Mỗi khi thiểm điện sáng lên, tiếng sấm còn chưa tới, hắn sẽ lập tức hạ thấp xuống một chút, đồng thời con mắt chăm chú nhìn chằm chằm bầu trời đêm, sợ một đầu lôi điện đánh xuống, để hồn hắn bay lên trời.
Thật vất vả đi đến Uyên Ương lâu.
Ngẩng đầu nhìn lại, đạo thân ảnh xanh nhạt vẫn như cũ đứng bên trên mái cong mái nhà chỗ cao nhất, không nhúc nhích.
Trên đỉnh đầu nàng, từng đoàn từng đoàn mây đen to lớn giống như ma quỷ cuồn cuộn, thỉnh thoảng có thiểm điện xẹt qua cùng lôi minh vang lên, nhìn dị thường kinh khủng.
Lạc Thanh Chu ngửa đầu nhìn một hồi, đành phải kiên trì, bay lên.
Vừa bay đến nửa đường, trong lòng hắn đột nhiên giật mình, lập tức nhìn thấy ở giữa mây đen trên đỉnh đầu có một đạo thiểm điện ‘Bá’ một tiếng sáng lên, sau đó mang theo một cỗ uy áp kinh khủng, trong nháy mắt bắn nhanh mà đến chỗ hắn.
Giờ khắc này, hắn giống như đột nhiên bị định thân pháp, cứng người tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Toàn bộ thần hồn giống như đột nhiên tiến vào hầm băng, rét lạnh mà tuyệt vọng.
- Tư ——
Lôi điện thô to giương nanh múa vuốt, giống như ma trảo to lớn của cự thú trong bầu trời đêm, hướng về phía thần hồn của hắn mà bổ xuống.
- Ba!
Bóng trắng lóe lên, điện quang văng khắp nơi.
Thân ảnh xanh nhạt vốn đứng ở bên trên mái cong không nhúc nhích đột nhiên xuất hiện ở trên đỉnh đầu của hắn, trực tiếp dùng thân thể của mình đón lấy cái đạo lôi điện kia.
Lôi điện rơi vào trên người nàng, tư tư rung động, nhưng rất nhanh đã biến mất không thấy gì nữa.
Lạc Thanh Chu cứng người tại chỗ, vẫn như cũ không cách nào động đậy.
Thân ảnh xanh nhạt bay xuống tới, đưa tay sờ về phía ngực hắn.
Lạc Thanh Chu lúc này mới phát hiện, vừa rồi đạo lôi kia điện cũng không hoàn toàn biến mất, mà biến thành một đầu lôi điện càng thêm nhỏ bé, như Linh Xà quấn quanh ở trên cánh tay của nàng.
Khi tay ngọc của nàng duỗi ra từ trong vầng sáng xanh nhạt, chạm vào tim hắn, đầu lôi điện tư tư rung động kia đột nhiên thuận tay ngọc nàng nhảy lên trên người hắn.
- Chịu đựng.
Thân ảnh xanh nhạt thanh lãnh nói một tiếng.
Vừa dứt lời, đầu lôi điện kia đột nhiên từ lồng ngực của hắn chui vào trong cơ thể, lập tức ở trong cơ thể hắn ‘Lốp bốp’ loạn hưởng một trận.
Thân thể Lạc Thanh Chu đột nhiên run rẩy không ngừng, trong con mắt, trong mồm, thậm chí trong lòng bàn tay đều xuất hiện một tia điện quang lôi điện.
Toàn bộ thần hồn hắn đột nhiên phá thành mảnh nhỏ.
- Tư...
Đầu lôi điện kia nhảy lên một hồi bên trong thần hồn của hắn mới hoàn toàn biến mất.
Mà thần hồn hắn phá thành mảnh nhỏ, tràn đầy cháy đen.
Một cỗ đau nhức kịch liệt đáng sợ làm cho người khó có thể chịu đựng đột nhiên xâm nhập vào đầu của hắn, ánh mắt của hắn liền tối sầm lại, ngất đi.
Lôi điện biến mất, mảnh vỡ thần hồn phá thành mảnh nhỏ bị đốt cháy khét lại bắt đầu chậm rãi khép lại dung hợp.
Thân ảnh xanh nhạt đứng trước mặt của hắn, yên lặng nhìn.
Một lát sau, thần hồn vỡ vụn lại toàn bộ dung hợp cùng nhau, nhưng toàn bộ thần hồn lại trở nên dị thường trong suốt và suy yếu.
Thân thể Lạc Thanh Chu mềm nhũn, hướng về phía dưới bay xuống.
Thân ảnh xanh nhạt chần chờ một chút, bay vào phía dưới, đưa tay ôm hắn, sau đó mang theo hắn đón bão tố và lôi điện bay lên bầu trời, bay về rừng núi ngoài thành.