Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 761 - Chương 761: Không Bằng Cầm Thú (3)

Chương 761: Không bằng cầm thú (3) Chương 761: Không bằng cầm thú (3)

Tỷ phu cũng đã xác định ai là gian tế sao?

Lần trước lão tiên sinh phòng thu chi và nha hoàn kia, một người là lão bằng hữu mấy chục năm của Tần gia, một người là từ nhỏ lớn lên trong phủ, tỷ phu vậy mà thoáng cái đã có thể biết được đối phương là gian tế, xem ra, bản lĩnh của tỷ phu xa xa không chỉ như những gì nàng thấy và biết đến.

Trong lòng Tần Vi Mặc âm thầm nghĩ.

Tống Như Nguyệt cũng đang suy tư.

Trong lúc nhất thời, trong phòng lâm vào yên tĩnh.

Không bao lâu, Châu nhi mang theo Thu nhi, bước chân vội vàng đi vào.

Thu nhi vào phòng, đầu tiên là bái chào Tống Như Nguyệt, sau đó vui vẻ nói

- Tiểu thư, người muốn đi gặp cô gia sao?

Tần Vi Mặc nói khẽ:

- Thu nhi, chuyện này trước không đề cập tới. Ta hỏi ngươi, tỷ phu vừa rồi trở về, làm cái gì? Có đi ra ngoài hay không?

Thu nhi suy nghĩ một chút, nói:

- Cô gia không có đi ra ngoài, sau khi cô gia trở về, liền nói cho nô tỳ cùng Tiểu Điệp để chúng ta khóa cửa sân, đừng cho bất kỳ người nào vào nhà quấy rầy hắn. Sau đó cô gia khóa cửa phòng, đợi ở trong phòng.

Tần Vi Mặc có chút nhíu mày:

- Trong phòng có động tĩnh gì không?

Thu nhi lắc đầu:

- Không, trong phòng rất yên tĩnh, có cảm giác như cô gia lên giường đi ngủ.

Tần Vi Mặc lại hỏi:

- Hạ Thiền đâu?

Thu nhi nói:

- Nô tỳ vừa rồi ra thấy nàng, nàng đứng ở dưới đại thụ ngoài cửa, ta để nàng đi vào, nàng cũng không đi vào, vẫn đứng ở nơi đó.

Tần Vi Mặc trầm mặc một chút, nói khẽ:

- Thu nhi, Hạ Thiền gần đây có phải thường xuyên đi Mai Hương uyển hay không?

Thu nhi nói:

- Đúng, cô gia thường xuyên chủ động mời nàng vào nhà. À tiểu thư, cô gia còn cầm về một đôi bít tất và giày, hẳn là của nàng, cô gia còn để cho ta và Tiểu Điệp giúp nàng làm vớ giày...

- Ghê tởm!

Tống Như Nguyệt nghe đến đó, rốt cục nghe không nổi nữa, lập tức cả giận nói:

- Tiểu hỗn đản kia lại câu được Hạ Thiền? Hạ Thiền nha đầu kia ngoan như vậy, làm sao có thể... Nhất định là hỗn đản kia dỗ ngon dỗ ngọt, thi triển thủ đoạn hèn hạ hạ lưu lừa gạt!

- Tiểu nha đầu đáng thương, thiên chân vô tà, đơn thuần đáng yêu, không rành thế sự, không hiểu lòng người hiểm ác, vậy mà liền như thế bị hỗn đản kia chà đạp! Hỗn đản kia không bằng cầm thú.

Thu nhi cúi đầu, không dám lên tiếng.

Khóe miệng Tần Vi Mặc có chút co quắp mấy lần, nói:

- Mẫu thân, yên tâm đi, kiếm trong tay Hạ Thiền, chuyên khắc tỷ phu, tỷ phu không dám.

Tống Như Nguyệt nghe xong, vành mắt lập tức đỏ lên, mặt đầy ủy khuất.

- Hỗn đản kia có cái gì không dám? Vi Mặc, hắn ngay cả ta cũng dám khi dễ! Không phải là bởi vì ta trước đó răn dạy qua hắn mấy lần sao? Hiện tại hắn mỗi lần nhìn thấy ta đều trừng ta làm ta sợ, ta bị hù... Ta nhổ vào! Nhi tử nhà ta luyện võ, khuê nữ nhà ta là Mạc Thành đệ nhất tài nữ, ta sẽ sợ hắn?

Tần Vi Mặc nín cười nói:

- Mẫu thân, tỷ phu mỗi lần nhìn thấy người, đối với ngươi cũng rất cung kính mà, chỗ nào trừng người dọa người rồi.

Tống Như Nguyệt trừng mắt, cả giận:

- Còn nói không có? Khi xưa lúc hắn mới tới, mỗi lần nhìn thấy ta đều tất cung tất kính, cúi đầu, xưa nay không dám ngẩng đầu nhìn ta. Hiện tại mỗi lần nhìn thấy ta, đều muốn nhìn vài lần, còn dám đối mặt nói chuyện với ta, đây không phải trừng ta làm ta sợ thì là cái gì?

- Vi Mặc, ngươi về sau cần phải giúp mẫu thân, ngàn vạn không thể để cho tiểu hỗn đản kia khi dễ mẫu thân.

Tần Vi Mặc mỉm cười gật đầu, nói:

- Tốt, đến lúc đó Vi Mặc giúp mẫu thân khi dễ tỷ phu là được.

Tống Như Nguyệt vừa muốn gật đầu, đột nhiên híp lại con ngươi nhìn nàng nói:

- Ngươi muốn làm sao khi dễ hắn?

Tần Vi Mặc cầm nắm đấm nhỏ nhắn trắng tinh nói:

- Đánh tỷ phu mấy quyền, có được hay không?

Tống Như Nguyệt trợn trắng mắt lên:

- Hừ, lại lừa gạt mẫu thân, ngươi nếu cam lòng dùng lực, mẫu thân quỳ xuống đất dập đầu cho ngươi.

Tần Vi Mặc cười nói:

- Vậy quên đi, Vi Mặc cũng không thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế, Vi Mặc không đánh tỷ phu thì hơn...

Buổi trưa, mặt trời dị thường chói chang.

Mắt Dương Bình Nhi đỏ hồng, đầu đầy mồ hôi, bước chân vội vàng đi trên đường phố, chạy nhanh về Thành Quốc phủ.

Giữa không trung trên đỉnh đầu nàng, một đạo hư ảnh mắt thường khó gặp đón ánh nắng mặt trời chói chang, đi theo nàng một đường hướng về phía trước.

Lại đi trong chốc lát.

Dương Bình Nhi vội vàng tiến vào một hẻm nhỏ.

Trong hẻm nhỏ, một nha hoàn đang chờ ở nơi đó, thấy được nàng tới, lạnh mặt nghênh đón.

Lạc Thanh Chu nhận ra nha hoàn này.

Nàng là Lục Nga, thiếp thân nha hoàn của Nhị công tử Thành Quốc phủ, lúc trước thường xuyên khi dễ Tiểu Điệp.

Bình Luận (0)
Comment