Mèo hoang nhỏ nhảy lên nóc nhà, mở ra mảnh ngói, từ trên xà ngang nhảy vào gian phòng.
Lạc Tiểu Lâu mặc một thân váy đỏ, hai tay đang ôm đầu gối ngồi ở một góc khuất trên giường, yên lặng chảy nước mắt.
Ba nha hoàn đứng ở ngoài cửa, thấp giọng trò chuyện.
Mèo hoang nhỏ im lặng nhảy lên giường.
Lạc Tiểu Lâu nhìn thấy nó, bị hù run lên, mở to hai mắt, nước mắt rưng rưng mà nhìn nó.
Ánh mắt mèo hoang nhỏ ôn nhu, chậm rãi đến gần nàng, con ngươi màu hổ phách nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, ra hiệu nàng không cần phải sợ.
Lạc Tiểu Lâu tựa hồ cảm nhận được thiện ý của nó, chậm rãi vươn tay, bế nó lên, sau đó ôm vào trong lòng, thân lấy đầu của nó, ngậm nước mắt, nói vào lỗ tai của nó:
- Miêu Miêu, cám ơn ngươi... Cám ơn ngươi đã cứu ta cùng mẫu thân...
Mèo hoang nhỏ vươn bàn chân mềm mại, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, giúp nàng lau sạch nước mặt trên gương mặt.
Lạc Tiểu Lâu mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn nó.
Mèo hoang nhỏ chần chờ một chút, móng vuốt nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay của nàng, viết chữ lên phía trên.
- Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì.
Lặp đi lặp lại viết mấy lần.
Lạc Tiểu Lâu rốt cục thấy rõ, lập tức trừng to mắt, run giọng nói:
- Ngươi... Ngươi...
Mèo hoang nhỏ không có dừng lại thêm, lập tức từ trong ngực nàng nhảy ra ngoài, nhảy mấy cái, nhảy lên xà ngang trên đỉnh đầu.
Lập tức, lại từ xà ngang nhảy tới nóc nhà.
Lại ở nóc nhà quan sát một hồi, ánh mắt rơi vào trong sân mà Đại phu nhân và Lạc Ngọc ở.
Hai nơi kia đều có huyết quang rất nồng nặc chiếu sáng, như hỏa diễm đang thiêu đốt, hiển nhiên đều có võ giả cao thủ trấn giữ.
Hắn không dám chạy loạn, ra khỏi Thành Quốc phủ, thuận đường nhảy lên tường, chạy về phía trường thi.
Cách nhục thân quá xa, lại không có người nhìn, trong lòng vẫn không yên.
Không bao lâu, đi vào trường thi.
Dán sát góc tường, quan sát bốn phía một chút, nghe một hồi động tĩnh mới nhảy lên tường viện, lặng yên không một tiếng động nhảy xuống.
Thuận góc tường hành tẩu, tránh khỏi người ban đêm tuần tra, nhanh chóng chui vào chỗ gian phòng của nhục thân.
Lập tức, thần hồn trở về cơ thể.
Lúc này mới thở dài một hơi.
Tiểu hắc miêu ở trong gian phòng sửng sốt một hồi mới nhanh chóng nhảy lên, nhảy ra tường viện, bị mấy tên thủ vệ trông thấy, sau đó nhảy ra ngoài.
Hai tên thủ vệ nhanh chóng đuổi theo, quan sát một hồi, thấy không có gì lạ, mới trở về.
Lạc Thanh Chu an tâm nằm ngủ.
Hôm sau, lần khảo thí thứ ba bắt đầu.
Lúc này rất nhiều thí sinh đều có chút không kiên trì nổi, đều kìm nén một hơi cuối cùng, bắt đầu chăm chú làm bài.
Bài thi được phát ra.
Lạc Thanh Chu tĩnh tâm mài mực, sau một lúc lâu mới nhìn về phía đề mục thứ nhất.
Vẫn như cũ là nội dung đọc thuộc lòng trong sách.
Một câu tiếp theo là kết hợp tình hình chính trị đương thời viết một bài nghị luận, ít nhất ba trăm chữ.
Lạc Thanh Chu viết xong, nhìn về phía đề tiếp theo.
Đọc xong cái đề, trong lòng hắn máy động.
- Như thế nào đối đãi với tranh luận hiện tại trong triều đình đối với việc thế tập tước vị của Đại Viêm? Ai đúng ai sai? Phát biểu chi tiết về giải thích của mình, chí ít năm trăm chữ.
Lạc Thanh Chu nhìn đề mục này, trầm ngâm nửa ngày, nâng bút chấm mực, chi tiết giải đáp.
Hắn lúc trước cũng cùng Trưởng công chúa và nhị tiểu thư thảo luận qua cái đề tài này.
Gia tộc có tước vị, phần lớn đều là sau công huân, là người ta nên được.
Chính là bởi vì tước vị này, mới có vô số người tre già măng mọc, không sợ hi sinh, liều mạng vì nước vì dân.
Lúc trước Lý Quảng, không phải muốn phong hầu, mới liều mạng giết địch sao?
Nhưng, thế tập đời thứ ba về sau, nếu như hậu đại chỉ biết ăn uống vui đùa, uổng phí hết bổng lộc quốc gia, tự nhiên cũng không nên.
Người trong gia tộc, chí ít có một người nổi bật có giá trị với quốc gia mới nên tiếp tục hưởng thụ bổng lộc tước vị lúc trước.
Nếu không, khắp nơi đều là công huân ngồi không ăn bám, chỉ biết hưởng thụ, không biết làm việc, quốc gia sớm muộn gì cũng sẽ suy yếu.
Hiện tại cái đề tài này rất mẫn cảm.
Trưởng công chúa một phái, đại thần vương công quý tộc khác của triều đình lại một phái.
Trưởng công chúa đề nghị cũng không phải trực tiếp huỷ bỏ tước vị thế tập, mà phải phế bỏ những thế tập đời thứ ba về sau mà trong gia tộc không có bất cứ người nào có năng lực làm ra cống hiến vì quốc gia vì bách tính.
Cho nên Lạc Thanh Chu thật ra ủng hộ.
Bất quá hắn cũng biết, bây giờ trong triều đình, ủng hộ Trưởng công chúa đích xác rất ít người, đại đa số đều phản đối, nếu không chính sách này cũng sẽ không khó mà tiến hành tiếp.
Lạc Thanh Chu không có sợ hãi mà tránh đi, ăn ngay nói thật, rất nhanh giải đáp.
Đề mục sau đó, là ‘Dưới tình huống làm sao không giảm bớt thuế má, để nhân khẩu một trong huyện gia tăng?’