Bách Linh nói:
- Cô gia, về sau ngươi cũng không phải là cô gia của Bách Linh nữa, Bách Linh không thể nhận giày của ngươi.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, không có nói thêm nữa, tiếp nhận giày, đi đến vườn hoa phía sau.
Bách Linh nhếch miệng nhỏ, ở tại chỗ dậm chân hồi khí, lập tức lại đuổi theo:
- Cô gia, giày này ta đã mặc qua, vẫn là cho ta đi.
Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, nói:
- Ta đưa cho Hạ Thiền.
Bách Linh nghe xong, lập tức ủy khuất nói:
- Cô gia...
Lạc Thanh Chu dừng bước ở lối đi nhỏ bên cạnh, đưa tới giày trong tay.
Bách Linh vui vẻ chạy tới tiếp trong tay, ai ngờ Lạc Thanh Chu thừa cơ ôm nàng, đè nàng lên trên vách tường, hôn lên miệng nhỏ của nàng.
Thân thể Bách Linh cứng đờ, bắt đầu giằng co.
Sau đó, ôm chặt cổ của hắn.
Nụ hôn kéo dài đến hơn mười phút.
Đợi toàn thân nàng như nhũn ra, sắp không kịp thở, Lạc Thanh Chu mới buông ra, cái trán chống đỡ lấy trán của nàng, ôn nhu nói:
- Bách Linh, thích cô gia không?
Mặt mũi Bách Linh tràn đầy đỏ ửng, hai con ngươi mê ly, chóng mặt nói:
- Không, không thích, thối cô gia...
Lạc Thanh Chu cầm tay nhỏ mềm mại của nàng, lại cúi đầu nhìn chằm chằm con ngươi tràn đầy xuân thủy của nàng một hồi, buông ra nói:
- Dù sao cô gia cũng đã chiếm hết tiện nghi của ngươi, hôn cũng hôn, sờ cũng sờ, ngươi nếu không đi theo cô gia, thua thiệt là chính ngươi.
Nói xong, đi vào hậu hoa viên.
Bách Linh cầm giày, dựa vào tường sững sờ một lát mới đuổi theo.
- Bạch! Bạch! Bạch!
Ánh trăng như nước, dưới cây hoa đào, thân ảnh mặc một bộ váy áo xanh nhạt xinh đẹp đang múa kiếm.
Lạc Thanh Chu tiến vào vườn hoa, nhìn thoáng qua, đi đến đình nghỉ mát, đứng ngoài đình, ánh mắt nhìn chằm chằm thân ảnh tuyết trắng trong đình mấy lần, cúi đầu thở dài gọi:
- Đại tiểu thư.
Tần Khiêm Gia đang ngẩn người nhìn ánh trăng trong hồ nước, nghe vậy quay đầu, nhìn hắn, trên dung nhan tuyệt mỹ như tiên vẫn như cũ thanh lãnh như tuyết:
- Có việc?
Lạc Thanh Chu nói:
- Không có việc gì, chỉ là tìm đến Hạ Thiền cô nương, cho nên thuận tiện vấn an cho đại tiểu thư.
Thân ảnh đang múa kiếm dưới gốc hoa đào ngừng lại.
Tần Khiêm Gia nhìn chằm chằm gương mặt thanh tú bình tĩnh của hắn một hồi, thản nhiên nói:
- Ta đã viết xong hưu thư. Lúc đầu muốn để cho chính ngươi viết, bất quá mẫu thân nói, cần ta viết, mới có hiệu lực.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, cúi đầu nói:
- Ta là ở rể, tự nhiên là đại tiểu thư viết.
Hai người nói xong, đều rơi vào trầm mặc.
Toàn bộ hậu hoa viên đột nhiên trở nên yên lặng, ngay cả tiếng gió suốt đêm lúc này cũng an tĩnh.
Không biết qua bao lâu.
Tần Khiêm Gia mở miệng nói:
- Hiện tại liền muốn?
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu, nhìn nàng một cái, đối mặt với ánh mắt nàng:
- Đại tiểu thư, thật ra ta không vội, có thể đợi đi kinh đô lại nói.
Tần Khiêm Gia trầm mặc một hồi, thản nhiên nói:
- Vẫn là sớm quyết định đi. Ngươi đã có người thích thì nên sớm dỡ xuống thân phận này. Đối với ngươi, đối với nàng, đều tốt.
Trong lòng Lạc Thanh Chu không hiểu có chút thất lạc:
- Đại tiểu thư...
Tần Khiêm Gia nói:
- Bách Linh, Hạ Thiền, nếu như ngươi thích, được các nàng đồng ý, đều có thể mang đi.
Lạc Thanh Chu kinh ngạc nhìn nàng.
- Tiểu thư!
Bách Linh đột nhiên chạy tới, đỏ mắt nói:
- Ta không đi! Ta muốn đi theo người! Ta không muốn đi theo cô gia.
Dưới cây hoa đào, Hạ Thiền cầm kiếm, cũng mở miệng nói:
- Thiền Thiền, cũng đi theo, tiểu thư.
Trong hoa viên lần nữa rơi vào trầm mặc.
Sau một lúc lâu.
Tần Khiêm Gia nói khẽ:
- Bách Linh, lấy hưu thư ra để cô gia nhìn. Nếu không có vấn đề, chờ một lúc gọi phụ thân và mẫu thân qua, đêm nay có thể ký tên.
Trong mắt Bách Linh ngậm nước mắt hô:
- Tiểu thư...
Tần Khiêm Gia nhìn nàng, không có lại nói tiếp.
Bách Linh lau lau nước mắt, đành phải lấy ra phong Hưu thư từ trong ngực, đưa tới trước mặt Lạc Thanh Chu.
Lạc Thanh Chu dừng một chút, đưa tay tiếp nhận, chậm rãi mở ra, nhìn nội dung phía trên.
Chữ viết có chút quen thuộc, giống như là chữ viết của Tần nhị tiểu thư, nhưng lại có rất nhiều chỗ khác biệt, đầu bút lông mạnh mẽ hơn một chút.
Nội dung viết rất uyển chuyển, không có người nào sai đối với người nào, ngoại trừ phía trên nhất có hai chữ thật to ‘Hưu Thư ’ có chút chướng mắt ra, những chữ khác đều rất nhu hòa, hai người ly hôn hòa bình.
Lạc Thanh Chu nhìn ba chữ ‘Tần Khiêm Gia’ kí tên cuối cùng, run lên một hồi, tâm tình biến ảo chập chờn một lúc trả trở về, nói:
- Đại tiểu thư, nội dung không có vấn đề gì, bất quá đêm nay hơi trễ, ngày mai đi. Buổi sáng ngày mai yết bảng, vô luận ta có trúng cử hay không, ta đều sẽ trở về ký tên, để cho Đại tiểu thư tự do, có thể chứ?
Thiếu nữ này vội vã để hắn ký tên... Là muốn sớm để được tự do sao?