Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 787 - Chương 787: Khoa Cử Yết Bảng, Có Người Cười Có Người Khóc (1)

Chương 787: Khoa cử yết bảng, có người cười có người khóc (1) Chương 787: Khoa cử yết bảng, có người cười có người khóc (1)

Thời gian còn sớm.

Trên đường phố bên ngoài trường thi, biển người tấp nập, huyên náo, bị vây chật như nêm cối.

Khí trời nóng bức, lòng người xao động.

Bên trong chen chen nhốn nháo, rất nhanh phát sinh các loại tranh chấp.

Có người mắng nhau, có người đánh nhau.

Đám người Tần gia vội vàng tạo thành một tường vây, bảo hộ cô gia ‘Văn nhược’ và các nữ quyến ở giữa.

Thật ra nhìn trận thế và cách ăn mặc của bọn hắn cũng không ai dám đến khiêu khích.

Cửa chính trường thi vẫn như cũ đóng thật chặt.

Bên trong thủ vệ sâm nghiêm, hai hàng binh sĩ mặc giáp đứng thẳng ở trước cửa, vũ khí trong tay lóe ra từng tia ánh sáng rét lạnh dưới ánh mặt trời, không người nào dám tới gần.

Thời gian trôi qua rất chậm.

Cửa chính trường thi vẫn không có dấu hiệu mở ra.

Tất cả mọi người bắt đầu trở nên nóng nảy.

- Sẽ không chờ đến giữa trưa mới yết bảng chứ?

- Rất có thể, ta nhớ ba năm trước là buổi chiều mới yết bảng, đoán chừng thứ tự còn không có lập xong, dù sao lần này rất nhiều người tham gia khảo khí.

Có người nghị luận.

Tống Như Nguyệt đang nôn nóng bất an, cho dù Mai nhi bên cạnh không ngừng giúp nàng quạt mát, cũng nóng đến khó chịu, không nhịn được nói thầm:

- Lão gia, nếu không đi đến cửa lớn hỏi một chút đi. Nếu như chờ đến xế chiều, vậy sẽ chịu không được.

Tần Văn Chính lườm nàng một cái nói:

- Gấp cái gì? Nên ra tự nhiên sẽ ra, nếu nàng khó chịu liền về hồi phủ mà chờ. Đợi khi có kết quả, ta sẽ phái người đi thông báo cho nàng.

- Ta không đi!

Tống Như Nguyệt lập tức nói:

- Ta muốn đứng ở chỗ này chờ.

Lại lườm người nào đó một chút, thấp giọng nói:

- Ta muốn trước tiên nhìn tiểu tử kia đến cùng có trúng hay không?

Tần Văn Chính nhíu mày, hạ giọng nói:

- Không có gì tuyệt đối, không nên ôm hi vọng quá lớn, lấy tâm bình tĩnh đối đãi. Nếu không trúng, ngàn vạn không thể bày ra sắc mặt, để người ta khó xử.

Tống Như Nguyệt trợn mắt trắng:

- Ta là hạng người như vậy sao?

Tần Văn Chính nói:

- Đúng thế.

- Hừ, chán ghét.

Tống Như Nguyệt xoay đầu đi, không còn để ý đến hắn.

Lúc Lạc Thanh Chu đang suy nghĩ, Tần nhị ca đi tới, dùng cánh tay đụng đụng hắn, cười nói:

- Chớ khẩn trương, lấy tài hoa của ngươi, khẳng định không có vấn đề.

Lạc Thanh Chu nói:

- Tạ ơn nhị ca.

Tần Xuyên tựa hồ có lời muốn nói, lại có chút do dự.

Lạc Thanh Chu nhìn hắn một cái, nói:

- Nhị ca nếu có lời muốn nói, cứ việc nói ra.

Tần Xuyên ngẩng đầu, nhìn thoáng qua xung quanh, thấp giọng nói:

- Bách Linh và Hạ Thiền cũng không có tới sao?

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:

- Không có tới.

Tần Xuyên thở dài một hơi, nói:

- Xem ra, ngươi đã quyết định, đúng không?

Lạc Thanh Chu nói:

- Nhị ca, không phải ta quyết định, ngay từ đầu đã chú định.

Tần Xuyên cười khổ một tiếng, gật đầu nói:

- Đúng thế, ngay từ đầu liền chú định. Tính cách Khiêm Gia, nhị ca biết, sau khi thành thân xong còn tách ra ở, lúc ấy ta đã có dự cảm. Chỉ là không có nghĩ đến ngươi sẽ lợi hại như vậy, ngay cả Vi Mặc đều bị nắm ở trong lòng bàn tay, còn ổn thỏa được cả phụ thân và mẫu thân. Nếu ngươi đần một chút, không có bản lĩnh gì, đoán chừng tràng hôn sự này vẫn sẽ mơ mơ hồ hồ tiếp tục. Bất quá bây giờ ngươi đã có bản sự, tự nhiên không thể tiếp tục như vậy được nữa. Mà tâm ý của Vi Mặc dành cho ngươi, toàn bộ Tần phủ đều biết, ngươi không thể cô phụ nàng.

Nói đến đây, hắn lại thở dài một hơi:

- Tuy nói đây là kết quả tốt nhất, nhưng nghĩ tới Khiêm Gia, trong lòng nhị ca vẫn rất khó chịu. Mối hôn sự sai lầm này, thật không trách nha đầu kia, với tính cách nha đầu kia cũng không phải tính cách lúc đầu của nàng, không biết nàng ở bên ngoài kinh lịch cái gì, mới trở nên lạnh lùng cùng vô tình như vậy.

- Thanh Chu, nếu như đã quyết định, cứ vui lòng tách ra là được rồi, tuyệt đối không nên trách nàng, không nên oán hận nàng, nàng cũng là người đáng thương. Hôm nay nếu ngươi cao trung liền yên lặng cùng nàng kết thúc đi, không cần chế nhạo nàng, không cần làm cho nàng khó xử, có thể chứ?

Lạc Thanh Chu nghe xong, chắp tay nói:

- Nhị ca, Thanh Chu không phải người như vậy. Một chức cử nhân mà thôi, không có cái gì tốt để khoe khoang. Nhị ca yên tâm, vô luận lúc trước hay là hiện tại, hoặc là về sau, Thanh Chu mãi mãi tôn trọng đại tiểu thư.

Tần Xuyên nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn, vui mừng nói:

- Tốt, nhị ca quả nhiên không có nhìn lầm người. Vô luận về sau ngươi ở cùng với ai, chúng ta mãi mãi là người một nhà. Khiêm Gia là thân nhân của chúng ta, chúng ta phải cùng một chỗ bảo vệ nàng.

Lạc Thanh Chu ‘Ừ’ một tiếng, trong đầu không khỏi lần nữa hiện ra thân ảnh tuyết trắng cùng dung nhan tuyệt mỹ mà băng lãnh trong lương đình, trong lòng âm thầm thở dài một hơi.

Bình Luận (0)
Comment