- Vương quản gia, như thế nào? Tiểu tạp chủng kia có tên trong danh sách hay không?
Đợi hắn xuyên qua đám người, trên quần áo đã tràn đầy dấu chân và nước bọt, trên mặt cũng lộ ra ý cười, hừ lạnh nói:
- Tự nhiên là không trúng! Đi, mau trở về bẩm báo phu nhân.
Mấy người nghe xong, lập tức cười ha ha một tiếng, mặt mũi tràn đầy hả hê nhìn đám người Tần gia bên kia một chút, lập tức trở về Thành Quốc phủ.
Đại phu nhân Vương thị bên trong Thành Quốc phủ đang không gợn sóng ngồi trong phòng, ưu nhã ung dung uống nước trà.
Lúc này, trong đám người chen đến phía trước nhìn xem bảng danh sách, đột nhiên vang lên mấy tiếng khóc rống.
Có người đấm ngực dậm chân, gào khóc.
Tần Xuyên chen đến phía trước nhất, định mắt nhìn lên trên tường, sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng, chờ nhìn cái tên cuối cùng, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Lập tức, hắn lại từ đầu đến đuôi, lại nhìn một lần.
- Xong... Xong...
Trong lòng hắn thì thầm, không thể tin được, lại tiếp tục nhìn mấy lần.
Lúc này, mọi người Tần gia đã chen chúc tới.
- Xuyên, thấy được không?
Tống Như Nguyệt vội vàng hỏi.
Tần Xuyên nhìn một lần cuối cùng, mới chậm rãi xoay người, nhìn thiếu niên trong đám người một chút, trên mặt miễn cưỡng gạt ra một nụ cười khổ:
- Mẫu thân, trở về đi.
Tống Như Nguyệt nghe xong, lại nhìn sắc mặt của hắn, trong lòng lập tức trầm xuống, biến sắc.
Tần Văn Chính vốn xông về phía trước tự mình đi nhìn, nghe vậy đột nhiên dừng bước.
- Làm sao có thể? Làm sao có thể không trúng? Ngươi khẳng định là nhìn lầm.
Tống Như Nguyệt không thể tin, lập tức tiến lên tự mình xem xét.
Lúc này, lời nàng nói để tất cả mọi người Tần gia nghe được, trong lòng đều trầm xuống, thầm nghĩ: ‘Xong...’
Tần gia nhị gia và tứ gia cũng đều chen đến phía trước, nhìn về bảng danh sách phía trên vách tường.
Lập tức, hai người nhìn nhau, lại quay đầu nhìn đại ca nhà mình một chút, trầm mặc không nói gì, không dám lên tiếng.
Tống Như Nguyệt lặp đi lặp lại nhìn bảng danh sách nhiều lần, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Không trúng... Vậy mà không trúng...
Lạc Thanh Chu nhìn sắc mặt của bọn hắn, trong nháy mắt hiểu được.
- Thanh Chu, đi, trở về, nhị ca uống với ngươi mấy ly.
Tần Xuyên lập tức chen tới, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nụ cười trên mặt rất cứng ngắc, cũng rất miễn cưỡng.
Tần Văn Chính không tiếp tục tiến lên, xoay người trấn an nói:
- Thanh Chu, không có chuyện gì, ngươi còn tuổi nhỏ, có rất nhiều cơ hội. Đi thôi, trở về ăn cơm.
Tần gia nhị gia cùng tứ gia cũng đều mở miệng phụ họa:
- Đúng đúng đúng, Thanh Chu còn trẻ, không được nhụt chí, về sau có rất nhiều cơ hội.
Hai mắt Tiểu Điệp đỏ lên, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cũng muốn mở miệng an ủi công tử nhà mình vài câu, lại cái gì đều nói không nên lời.
Tống Như Nguyệt đứng dưới bảng danh sách, thất hồn lạc phách.
Đúng vào lúc này, cửa chính đột nhiên có một đám người đi tới.
Quan viên trung niên được một đám binh sĩ chen chúc, bước nhanh đi ra, cầm trong tay một trang giấy, lớn tiếng nói:
- Tránh ra tránh ra! Còn có một trương không có công bố.
Đám người nghe xong, đều sững sờ.
Những thí sinh đang khóc thút thít ngốc trệ một chút, hai mắt lập tức lại tỏa ra ánh sáng, trong lòng lần nữa dâng lên hi vọng.
Có người nhịn không được chửi ầm lên:
- Vì cái gì không dán xong trong một lần đi?
Tên quan viên kia một bên phân phó người dán, một bên lau mồ hôi trên trán, giải thích:
- Lần này người tham gia khoa khảo tương đối nhiều, trúng tuyển cũng nhiều hơn một chút, cho nên chia làm hai tấm.
Nhưng thật ra hắn vừa rồi quên một trương khác, chờ trở về nhìn thấy lập tức giật nảy mình, cuống quít cầm chạy ra ngoài.
Bảng danh sách rất nhanh dán ở trên vách tường, những thí sinh vừa rồi không nhìn thấy tên mình, lần nữa đầy cõi lòng chờ mong đi lên, mở to hai mắt nhìn.
- Ha ha ha ha ha... Trúng rồi! Ta trúng rồi! Mẹnó chứ, dọa lão tử muốn đái ra quần.
Có thí sinh vui đến phát khóc, vừa khóc vừa cười lại mắng.
Đám người Tần gia thấy đây, cũng đều một lần nữa xông lên.
Lần này Tần Văn Chính trực tiếp mạnh mẽ đâm tới chen chấn, ngẩng đầu nhìn lại.
Tần Xuyên cũng bận bịu một lần nữa chen lên nhìn.
Tống Như Nguyệt vốn đứng ở nơi đó, cuống quít mở to hai mắt, là người thứ nhất nhìn qua bảng danh sách mới, nhưng đợi xem hết tất cả danh tự, trong lòng lần nữa thất vọng: Vẫn không có... Tiểu tử kia không trúng...
Đúng vào lúc này, dưới bảng danh sách đột nhiên vang lên một giọng nói thanh thúy:
- Cô gia! Đây là ngươi sao?
Âm thanh êm tai quen thuộc.
Lạc Thanh Chu lập tức theo ánh mắt của mọi người Tần gia cùng một chỗ nhìn sang.
Bách Linh một bộ váy phấn, thanh tú động lòng người đứng ở dưới bảng danh sách, ngón tay ngọc tinh tế xanh nhạt đang chỉ vào một cái tên và vài dòng chữ miêu tả ngắn gọn được viết tách ra ở một chỗ khác trên bảng danh sách. Giòn tiếng khó hiểu hỏi.