Thành Quốc phủ, ngoài cửa lớn.
Năm thanh niên người mặc nho bào, hào hoa phong nhã đang đứng dưới bậc thang, thấp giọng nói chuyện, từng người lộ ra ánh mắt sáng tỏ, hăng hái.
Năm người trước đó cũng không quen biết.
Nhưng hôm nay cùng nhau trúng cử, tự nhiên rất nhanh kết giao bằng hữu.
Mấy người trò chuyện một chút, quyết định cùng đi gặp mặt Lạc công tử đoạt hạng nhất khoa khảo lần này.
Đều là đồng hương ở Mạc Thành, còn là cùng trang lứa trúng cử.
Hiện tại kết giao bằng hữu, thân cận một chút, về sau đồng liêu, cũng dễ giúp đỡ lẫn nhau một chút.
- Không nghĩ tới Lạc giải nguyên lại là công tử Thành Quốc phủ, người huân quý, gia thế tốt.
- Các vị có chỗ không biết, tước vị Thành Quốc phủ đã truyền đến đời thứ ba, sớm chỉ còn trên danh nghĩa, về sau chỉ sợ còn muốn dựa vào Lạc giải nguyên trọng chấn môn uy.
- Thật sự kỳ quái, trước kia làm sao chưa từng nghe nói qua tên tuổi Lạc giải nguyên này.
- Quả thật rất kỳ quái, Mạc Thành chỉ lớn như vậy, tại hạ cũng chưa từng nghe nói qua.
Mấy người đang thấp giọng nghị luận, Lạc Diên Niên mang theo Lạc Ngọc, mặt mũi tràn đầy nhiệt tình, khí vũ hiên ngang đi ra ngoài cửa.
Lạc Ngọc sợ cha mình tự hạ thân phận, không tốt nếu nói chuyện, lập tức dẫn trước một bước, tiến lên chắp tay, mặt tươi cười nói:
- Để các vị đợi lâu, mau mời vào, mau mời vào.
Năm người nhìn hắn một cái, sửng sốt một chút.
Một người trong đó thấp giọng hỏi:
- Người này là ai?
Những người khác đều bày ra vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Lạc Ngọc vội vàng chắp tay nói:
- Tại hạ Lạc Ngọc, vị này là phụ thân ta, các vị không cần khách khí, mời dời bước vào trong phủ nói chuyện.
Năm người nghe nam tử trung niên bên cạnh tên chính là chủ Thành Quốc phủ, vội vàng chắp tay hành lễ:
- Gặp qua Lạc đại nhân.
Mặt mũi Lạc Diên Niên tràn đầy mỉm cười, gật đầu chào.
- Tốt, các vị hôm nay trúng cử, thật đáng mừng. Bỉ phủ đã chuẩn bị thịt rượu, các vị nếu như không chê, mời vào trong phủ, vừa ăn, một bên trò chuyện. Ngọc nhi nhà ta từ trước đến nay ngưỡng mộ người đọc sách, các vị có thể đến kết giao bằng hữu với Ngọc nhi nhà ta, lão phu vô cùng cảm kích.
Năm người nghe có chút mộng, ánh mắt lần nữa nhìn về phía người trẻ tuổi trước mặt.
Một người trong đó thấp giọng nói:
- Giống như không phải Lạc giải nguyên, không giống như người hôm nay ta nhìn thấy.
Người còn lại nói:
- Hoàn toàn chính xác không phải, đoán chừng là huynh đệ của Lạc giải nguyên.
Mấy người nhìn nhau, một người trong đó vội vàng nói:
- Lạc đại nhân, Lạc huynh dài, chúng ta lần này tới là muốn gặp mặt Lạc giải nguyên một lần, kết giao bằng hữu. Lần đầu tiên tới, chưa kịp mua quà tặng, thực sự không có ý vào phủ. Không biết có thể để Lạc giải nguyên ra đây, chúng ta mời Lạc giải nguyên đi quán rượu giao lưu một bữa, ngày sau lại đến quý phủ bái phỏng?
Vừa nghe lời này, ý cười nhiệt tình trên mặt Lạc Diên Niên cùng Lạc Ngọc đều cứng đờ, mặt mũi tràn đầy nghi ngờ.
- Lạc giải nguyên?
Lạc Ngọc sửng sốt một chút, chắp tay nói:
- Các vị nói Lạc giải nguyên này là ai?
Một tên thư sinh trong đó vội vàng nói:
- Chính là người hôm nay trúng cử hạng nhất, Lạc Thanh Chu Lạc giải nguyên. Chúng ta vừa rồi hỏi thăm một chút, mới biết được Lạc giải nguyên là công tử Thành Quốc phủ, cho nên muốn đến gặp một chút, không biết có thể thuận tiện?
Lạc Ngọc đột nhiên cứng tại chỗ, cơ bắp chỗ khóe mắt kịch liệt co quắp, nụ cười trên mặt dần dần cứng ngắc, há to miệng, muốn nói chuyện, lại không nói ra được lời nào.
Trầm mặc nửa ngày.
m thanh của hắn đột nhiên trở nên khàn giọng:
- Lạc Thanh Chu... Hắn, hắn trúng giải nguyên? Hắn không phải thi rớt sao?
Năm người nghe xong, mặt mũi đều tràn đầy kinh ngạc.
Một người trong đó vội vàng nói:
- Lạc huynh dài, các ngươi không nhìn lầm chứ? Bên trên danh sách viết rõ ràng, Lạc Thanh Chu, giải nguyên, quê quán là Mạc Thành chúng ta. Sao lại thi rớt?
Một tên thư sinh khác đột nhiên nói:
- Chẳng lẽ chúng ta nghe lầm? Vị Lạc giải nguyên kia cũng không phải công tử Thành Quốc phủ?
Bờ môi Lạc Ngọc run rẩy, sắc mặt càng ngày càng trở nên khó coi, tu dưỡng cùng ngạo nghễ trong xương muốn để hắn miễn cưỡng cố nặn ra nụ cười, nhưng lại như thế nào cũng cười không được.
Hắn cứng lại ở đó, nắm đấm trong tay áo chậm rãi nắm chặt, bờ môi run rẩy, không nói một câu.
Lại một tên thư sinh vội vàng tiến lên, chắp tay nói với Lạc Diên Niên đang sắc mặt âm trầm không nói một lời:
- Lạc đại nhân, Lạc Thanh Chu Lạc giải nguyên kia chẳng lẽ cũng không phải là công tử quý phủ?
Bắp thịt trên mặt Lạc Diên Niên co quắp, trầm mặc đã lâu, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn đáp.
- Không biết.
Vừa nghe lời này, năm người đều hai mặt nhìn nhau.
- Xem ra thật là nghe lầm....