- Mẫu thân, tỷ phu không phải người như vậy.
- Ha ha, nam nhân có thể ngăn cản được nữ nhân chủ động ôm ấp yêu thương? Huống chi tiểu tử kia, vốn chính là sắc phôi.
- Mẫu thân, không cần nói nữa, chúng ta cần phải đi. Mỹ Kiêu tỷ, ngươi... Nhìn thấy người kia chưa?
- Đi thôi.
Nam Cung Mỹ Kiêu không có trả lời, mặt mũi tràn đầy lãnh khốc, từ trong đình viện đi ra.
Mới vừa đi tới góc rẽ, đột nhiên sững sờ.
Lạc Thanh Chu đứng tại góc rẽ, một mặt bình tĩnh nhìn nàng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
- Mỹ Kiêu tỷ...
Thiếu nữ yếu đuối một bộ váy áo trắng thuần được Châu nhi nâng đỡ, đi tới, vừa muốn nói chuyện, đột nhiên thấy được thiếu niên đứng tại góc rẽ.
Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Tống Như Nguyệt cũng đi tới, đợi nhìn thấy hắn, ngẩn người, trầm mặc một chút, nói:
- Mỹ Kiêu, chúng ta đi ra ngoài trước đi.
- Được.
- Châu nhi, chúng ta cũng đi ra ngoài trước.
Thu nhi cũng hô một tiếng.
Châu nhi lúc này mới kịp phản ứng, ‘A’ một tiếng.
Mấy người cùng đi ra cửa, đóng cửa sân lại.
Trong đình viện, rất nhanh chỉ còn thiếu nam thiếu nữ.
Có gió thổi qua, mang theo hương hoa.
- Tỷ phu...
Thiếu nữ cắn môi phấn, trong mắt mờ mịt hơi nước.
- Nhị tiểu thư...
Lạc Thanh Chu nhẹ giọng đáp lại.
Hai người chăm chú ôm cùng một chỗ.
- Nhị tiểu thư, vì cái gì không định gặp ta?
- Có thể nhìn thấy tỷ phu cao trung, Vi Mặc đã đủ hài lòng, không dám yêu cầu xa vời quá nhiều.
- Nhị tiểu thư đến cùng nghĩ thế nào?
- Tỷ phu, tâm ý của Vi Mặc chưa bao giờ thay đổi. Chỉ là, thân thể Vi Mặc ốm yếu, không biết có thể sống tới khi nào. Vi Mặc cảm thấy, dạng này cũng đã đủ rồi, Vi Mặc rất thỏa mãn. Tỷ tỷ thật vất vả thành thân, Vi Mặc không muốn lại để cho tỷ tỷ lẻ loi hiu quạnh một người...
- Nhị tiểu thư, tình huống giữa ta và đại tiểu thư, ngươi hẳn là hiểu rất rõ.
- Tỷ phu, chính là bởi vì Vi Mặc hiểu rõ, Vi Mặc mới không muốn phá hư. Tỷ phu mặc dù không có ở cùng một chỗ với chỗ tỷ tỷ, cũng rất ít nói chuyện, nhưng tình cảm vẫn luôn rất hòa hài, rất ổn định, không phải sao?
- Nhị tiểu thư....
- Tỷ phu không cần nói, giữa ngươi và tỷ tỷ không có tình cảm. Cho dù một con động vật nhỏ ở lâu bên người, cũng sẽ có tình cảm. Huống chi, tỷ phu và tỷ tỷ là vợ chồng chính thức bái đường thành thân.
- Tỷ phu chẳng lẽ không có phát hiện, tỷ tỷ gần đây đang từ từ biến hóa sao? Vi Mặc cảm thấy, đối với tỷ tỷ mà nói, mặc dù tỷ phu không có quan trọng như vậy, mặc dù có khả năng trong lòng tỷ tỷ, chưa hề xem tỷ phu như phu quân, nhưng ít ra có tỷ phu, tỷ tỷ sẽ không cô đơn, nàng chí ít cảm thấy mình là người có nhà...
- Nhị tiểu thư, đại tiểu thư đã viết xong hưu thư. Đợi buổi tối ta trở về, sẽ đi ký tên. Có lẽ trong lòng đại tiểu thư, ta thật ra chỉ là một gông xiềng trở ngại nàng tự do mà thôi.
- Tỷ phu, Vi Mặc biết được, Vi Mặc vừa rồi nói, có chút tâm tư riêng. Tỷ phu có ý nghĩ của mình, có tình cảm của mình, cũng nên quyết định nhân sinh của mình, Vi Mặc đương nhiên sẽ không miễn cưỡng.
- Cho nên, Vi Mặc quyết định rời đi, Vi Mặc không thể nhìn tỷ phu ký tên lên phong Hưu thư kia. Bởi vì như vậy, Vi Mặc cảm thấy, Vi Mặc không nên xuất hiện trong cuộc sống của tỷ phu và tỷ tỷ, nếu như Vi Mặc sớm chết đi, có lẽ sẽ không đến mức này...
- Nhị tiểu thư...
- Tỷ phu...
Trong nội viện yên tĩnh một hồi.
Không biết qua bao lâu.
Tần nhị tiểu thư ôn nhu mở miệng nói:
- Tỷ phu, Vi Mặc cần phải đi, Mỹ Kiêu tỷ vẫn đang chờ...
Hai người chậm rãi tách ra.
Cửa sân mở ra.
Tống Như Nguyệt dán tai vào cửa, kém chút ngã sấp xuống.
Tần Vi Mặc vịn nàng, quay đầu, ôn nhu cười nói:
- Đúng rồi tỷ phu, Vi Mặc còn không có chúc mừng ngươi. Chúc mừng tỷ phu trúng cử, trúng giải nguyên. Vi Mặc đã sớm nói, lấy tài hoa của tỷ phu, hôm nay nhất định sẽ có tên bên trong danh sách.
- Vi Mặc tin tưởng, đối với tỷ phu mà nói, hôm nay chỉ là bắt đầu, về sau tỷ phu chắc chắn cao trung Trạng Nguyên, dương danh thiên hạ.
- Đến lúc đó, Tần gia ta phải nhờ vào tỷ phu làm rạng rỡ tổ tông, mở mày mở mặt.
Lạc Thanh Chu kinh ngạc nhìn nàng, không nói gì.
- Mẫu thân, đi thôi.
- Ừm.
Một đoàn người vây quanh thân ảnh nhu nhược kia chậm rãi rời đi.
Lạc Thanh Chu yên lặng đi theo.
Ra cửa chính.
Dưới bậc thang sớm có xe ngựa và hộ vệ chờ đợi.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhảy lên xe ngựa trước, sau đó đỡ nàng đi lên.
Tần Vi Mặc quay đầu, nhìn thoáng qua, tiến vào trong xe.
Tống Như Nguyệt đột nhiên quay đầu, nhìn thiếu niên trên bậc thang, lạnh lùng thốt:
- Ngươi không giữ lại một tiếng?