Nghe nghị luận sau lưng, Tống Như Nguyệt không có phản bác, nhịn không được lại thấp giọng hỏi:
- Lão gia, chúng ta lúc nào mới có thể chuyển vào nội thành ở?
Tần Văn Chính lườm nàng một chút, lúc đầu không muốn trả lời, bất quá suy nghĩ một hồi, mở miệng nói:
- Nàng phải đi hỏi Xuyên nhi và Thanh Chu, đến hỏi Lãng nhi cũng được. Ta thì không thể trông cậy vào rồi đó, chỉ có thể trông cậy vào bọn hắn.
Tống Như Nguyệt vểnh vểnh miệng, không có lên tiếng nữa.
Lúc đầu muốn oán trách hắn không nên từ tước, nhưng suy nghĩ một chút, nếu như không từ tước, người một nhà bọn hắn không có cách nào toàn bộ đến kinh đô.
Công huân gia tộc có tước vị trong người, không thể tùy tiện chuyển nhà.
- Mứt quả, mứt quả! Mứt quả vừa ngọt lại vừa giòn...
Bên đường, một thiếu nữ buộc bím tóc dài, mặc váy hoa hơi nát, làn da ngăm đen, trong ngực đang ôm một cây gỗ, phía trên cắm đầy mứt quả đỏ tươi mê người, đang thanh thúy hét lớn.
Sau lưng có một lão gia gia tóc hoa râm đang ngồi, ngẫu nhiên cũng gào to theo vài tiếng.
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn thoáng qua, hỏi:
- Ai ăn kẹo hồ lô?
Bách Linh là người đầu tiên nhấc tay nói:
- Ta ăn ta ăn! Cô gia, ta ăn!
Lạc Thanh Chu nói:
- Vậy ngươi đi mua đi, thuận tiện mua cho tất cả mọi người mỗi người một chuỗi.
Bách Linh: - ...
- Hừ! Cô gia thật nhỏ mọn!
Nàng vểnh vểnh miệng, một mặt u oán.
Lạc Thanh Chu đi qua, móc bạc, mua tám xâu, sau đó cầm về, phân cho Tiểu Điệp, Thu nhi, Châu nhi, Mai nhi, nhị tiểu thư, lại cầm tới đưa cho Hạ Thiền.
Trong tay còn thừa lại hai chuỗi.
Hắn đưa một chuỗi trong đó tới trước mặt Bách Linh, hỏi:
- Cô gia còn nhỏ mọn sao?
Bách Linh lập tức cầm lấy, mặt mày hớn hở nói:
- Không keo kiệt, cô gia biết sai có thể thay đổi, người ta tha thứ cho ngươi.
Nói, liền ‘Răng rắc’ một ngụm, cắn mất một viên, nheo lại con ngươi, trên mặt lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào, một bộ dáng đáng yêu lại ngốc hề hề.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua Tần đại tiểu thư bên cạnh nàng, do dự một chút, đưa tới một chuỗi cuối cùng, nói:
- Đại tiểu thư, ngươi ăn không?
Tần Khiêm Gia khẽ lắc đầu, thần sắc thanh lãnh.
Lạc Thanh Chu không có nói thêm, vừa muốn đặt vào miệng, phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng ‘Ho khan’.
Tống Như Nguyệt:
- Khụ khụ khụ.
Lạc Thanh Chu nhìn phía trước một chút, lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng cầm một chuỗi cuối cùng đưa tới trước mặt Nam Cung quận chúa, nói:
- Quận chúa, cho ngươi.
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh mặt nói:
- Không ăn.
Lạc Thanh Chu thu hồi, vừa muốn bỏ vào trong miệng, bên cạnh đột nhiên lần nữa truyền đến một tiếng ‘Ho khan’.
Tống Như Nguyệt lạnh mặt, nhìn hắn chằm chằm.
- Khụ khụ khụ.
Lạc Thanh Chu: - ...
Hắn cứng đờ, lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng đưa tới một chuỗi sau cùng trong tay, nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, người muốn ăn sao?
- Hừ!
Tống Như Nguyệt đoạt lấy, bước nhanh đi ở phía trước, lẩm bẩm trong miệng:
- Không có ánh mắt.
Tần Văn Chính không nhịn được nói thầm:
- Đều đến cái tuổi gì rồi, còn ăn loại vật này.
Tống Như Nguyệt nghe xong, lập tức quay đầu nói:
- Lão gia, ngài có ý gì? Ghét bỏ người ta lớn tuổi sao? Người ta năm nay mới hai mươi chín thôi.
Tần Văn Chính ngẩn người, nghi ngờ nói:
- Hai mươi chín? Ta làm sao nhớ nàng hai năm trước cũng bảo mình là hai mươi chín?
Tống Như Nguyệt nhìn hắn chằm chằm, mặt mũi tràn đầy u oán.
Tần nhị tiểu thư vội vàng nín cười nói:
- Phụ thân, người nhớ lầm, mẫu thân năm nay mới hai mươi chín.
Tần Văn Chính nghi ngờ nhìn nàng một cái, thầm nói:
- Không quá giống.
Lạc Thanh Chu cũng vội nói:
- Ta cũng cảm thấy không quá giống, vừa nhìn qua nhạc mẫu đại nhân không giống như hai mươi chín tuổi.
Hai con ngươi Tống Như Nguyệt lập tức phun lửa nhìn hắn chằm chằm.
Lạc Thanh Chu lại nói tiếp:
- Vừa rồi nhạc mẫu đại nhân và nhị tiểu thư đi cùng một chỗ, ta nghe được bên cạnh có du khách nói, ‘các ngươi nhìn, đôi tỷ muội thật xinh đẹp’. Nhạc mẫu đại nhân nhìn còn trẻ như vậy, giống hai mươi, nhiều nhất hai mươi lăm.
- Phốc phốc...
Tần nhị tiểu thư che miệng nở nụ cười.
Tống Như Nguyệt sửng sốt một chút, gương mặt lập tức nghiêm túc, oán trách liếc hắn một cái nói:
- Hừ, công phu nịnh hót ngược lại càng ngày càng thuần thục.
Nói xong, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía phía trước, miệng đột nhiên toét ra, cười trộm.
Một đoàn người tiếp tục đi lên bậc thang.
Tần Xuyên đi ở phía sau cùng, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía, nhìn một bộ khí thế hùng hổ, rất có khí thế một lời không hợp liền ra tay đánh người.
Rất nhiều du khách gặp những nữ quyến từng người da trắng mỹ mạo, như hoa như ngọc, cũng nhịn không được muốn nhìn nhiều vài lần, bị hắn trừng một cái, lập tức bị hù bước nhanh đi xa.
Đi đến giữa sườn núi, phía trước đột nhiên xuất hiện hai con đường.
Một con đường dẫn thẳng hướng lên, thông đến chùa miếu trên đỉnh núi; một con đường kéo dài về phía bên phải, thông đến chùa miếu chỗ sườn núi.