- Tầm mắt của Tuệ Minh sư thúc, ngươi cũng không phải không biết, bọn hắn nơi nào có hi vọng. Còn không bằng không nói cho bọn hắn, trực tiếp từ chối càng tốt hơn.
Hòa thượng trẻ tuổi thở dài một hơi, nói:
- Nhìn vị nữ thí chủ kia, tựa hồ không còn sống lâu nữa, thực sự đáng thương, ta nhất thời nhịn không được, nói thêm vài câu.
Hòa thượng to lớn nói:
- Mệnh do trời định, làm gì quan tâm.
Hòa thượng trẻ tuổi nghi ngờ nói:
- Bọn hắn nói Ngộ Không đại sư, trong chùa chúng ta giống như hoàn toàn không có, ta chưa từng nghe nói qua, không biết bọn hắn nghe được ở nơi nào.
Hòa thượng to lớn nói:
- Ta cũng chưa từng nghe nói qua, đoán chừng chính là tùy tiện tìm lý do, muốn đi lên xem một chút, không cần để ý tới.
Tần Văn Chính mang theo một đoàn người, đi về con đường phía bên phải.
Con đường phía trước bắt đầu trở nên rộng rãi, du khách trên đường rộn rộn ràng ràng, trong tay người đi đều mang theo bao lớn bao nhỏ, trong tay người trở về thì chỉ còn lại có một túi nhỏ, mặt mũi lại tràn đầy tường hòa và hi vọng.
Còn chưa tới cửa ra vào chùa miếu, đột nhiên nghe được phía trước truyền đến từng hồi âm thanh ủng hộ.
Đám người Tần gia giương mắt nhìn lại, bên trái ngoài cửa chùa miếu, một tòa thạch điêu tượng Phật cao hơn mười mét đang ngồi.
Tượng Phật cúi đầu, phía dưới dựng thẳng một vách tường đá xanh lam cao đến hai mét.
Lúc này, phía trước bức tường bu đầy người, đều đang lớn tiếng khen hay, nhìn có chút kích động.
Tần Văn Chính lập tức mang theo đám người đi tới.
Mới vừa đi tới chỗ gần, đột nhiên nghe được một hồi tiếng mắng chửi:
- Cái gì chó má xuân hoa thu nguyệt người ngọc nhan, ngươi cút đi được rồi!
Trước vách tường, một thanh niên người mặc nho bào, tay đang cầm bút lông sói, mặt mũi biểu lộ tràn đầy cứng ngắc đứng ở nơi đó.
Đám người vừa rồi còn đang lớn tiếng khen hay đột nhiên đều lặng ngắt như tờ, an tĩnh lại.
Một tên hòa thượng trung niên thân hình cao lớn, đang ở bên cạnh tức giận mắng to, một bên cầm thùng, đổ nước rơi lên trên vách đá, sau đó cầm lấy một cây bàn chải lớn, chà sạch bút mực vừa viết lên trên vách tường kia.
Rất nhanh, trên vách tường lại rực rỡ hẳn lên.
- Cút!
Mặt mũi hòa thượng trung niên tràn đầy dữ tợn, trợn mắt nhìn thanh niên người mặc nho bào kia.
Bút lông sói trong tay thanh niên khẽ run, mặt mũi tràn đầy đỏ chót, cả giận nói:
- Ngươi thân là người xuất gia, có thể nào mở miệng ra nói lời xấu xa? Bài thơ này của tại hạ....
- Chó má thơ cái gì? Ta xem là c*t chó!
Hòa thượng trung niên không chút khách khí nói.
Thanh niên thư sinh tức đến run rẩy cả người, mặt mũi tràn đầy phẫn nộ vì bị nhục nhã, chỉ vào hắn nói:
- Ngươi... Ngươi...
- Ầm!
Hòa thượng trung niên ra một quyền đập vỡ một khối đá ở biên giới tường đá, trợn mắt tròn xoe nói:
- Ta như thế nào?
- ...
Thanh niên thư sinh lập tức giật mình, cũng không dám lại nhiều lời, há miệng run rẩy xoay người, trốn vào đám người đông đúc.
Đám người lập tức truyền đến một hồi tiếng cười chế nhạo.
- Không biết làm thơ còn muốn đi lên bêu xấu, hại sư phụ người ta lại tốn sức rửa sạch, mất mặt xấu hổ.
- Không có tự mình hiểu lấy, nơi này là chỗ mà hắn có thể viết linh tinh vẽ linh tinh? Đại tài tử người ta tới cũng không dám tùy tiện đặt bút mực, không sợ làm trò cười cho người ta, hắn là thứ gì?
Đám người mỉa mai nghị luận, tựa hồ đã quên đi vừa rồi mình lớn tiếng ồn ào khen hay.
Dù sao bọn hắn chỉ đến xem náo nhiệt mà thôi, nhìn người đọc sách xấu mặt, tự nhiên tâm tình khoái trá.
Mấy tên thư sinh từ nơi khác tới đứng bên cạnh, vừa rồi còn chuẩn bị tiến lên triển lộ thân thủ, ở trên vách tường lưu lại bút mực, gặp một màn này, đều không dám tiến lên nữa.
Du khách vây xem đều xoay đầu lại, nhìn bọn hắn và những người đọc sách người mặc nho bào khác, tựa hồ muốn tìm mục tiêu để xem náo nhiệt tiếp theo.
Mấy người đọc sách thấy thế, vội vàng rời đi.
Tên hòa thượng trung niên tính tình nóng nảy, liếc bọn hắn một chút, đi đến bên cạnh một bên tượng Phật, tựa vào nơi đó, nhắm mắt dưỡng thần.
Du khách vây xem thấy không có người còn dám tiến lên, lại đợi một hồi, mất hứng tán đi.
Tần Văn Chính ở trên vách đá kia nhìn một hồi, lại liếc mắt nhìn hòa thượng mặt mũi tràn đầy dữ tợn, trầm mặc không nói.
Tống Như Nguyệt nhìn người nào đó một chút, lúc đầu chuẩn bị nói chuyện, cũng không dám lên tiếng nữa.
Rất nhanh, du khách tán đi.
Đám người Tần gia lẻ loi trơ trọi đứng trước vách đá, mặt mũi tràn đầy u sầu.
Tần nhị tiểu thư nhẹ giọng mở miệng nói:
-Phụ thân, chúng ta đi vào chùa miếu thắp nén nhang đi.
Tần Văn Chính trầm mặc một chút, xoay người nói:
- Đi thôi.
Tống Như Nguyệt há to miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng không có mở miệng.
Lạc Thanh Chu đột nhiên nói:
- Ta có thể thử một chút.