Lạc Thanh Chu nói:
- Tại hạ cũng chỉ là đạt được trong lúc vô tình, về phần tên gọi trước kia là cái gì, tại hạ cũng không biết. Bất quá tại hạ trước tiên có thể niệm vài câu, đạo trưởng nghe một chút.
Vân Thượng đạo nhân lập tức ngừng thở, tĩnh tâm ngưng thần, trang nghiêm trịnh trọng nói:
- Công tử mời niệm.
Trong động phủ lập tức yên tĩnh im ắng.
Mặt mũi Tống Như Nguyệt tràn đầy lo lắng, muốn nói chuyện, lại không dám lên tiếng.
Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, ngữ điệu âm vang thì thầm:
- Đại đạo vô hình, sinh dục thiên địa; đại đạo vô tình, vận hành nhật nguyệt; đại đạo vô danh, dài nuôi vạn vật; ta không biết gọi là gì, chỉ tạm gọi là đạo...
Câu này vừa ra, Vân Thượng đạo nhân râu tóc bạc trắng lập tức chấn động trong lòng, thất thanh nói:
- Quả nhiên là « Đại Đạo Vô Hình Kinh ».
Lập tức nước mắt cuồn cuộn:
- Trời xanh có mắt, Đạo Tổ phù hộ, chí bảo đạo môn ta, rốt cục trở về...
Lạc Thanh Chu nhìn hắn một cái, chẳng biết tại sao, trước ngực đột nhiên dâng lên một cỗ khí thế dị dạng, miệng tiếp tục âm vang thì thầm:
- Có thanh có trọc, có động có tĩnh; trời thanh đất trọc, trời động đất tĩnh; nam thanh nữ trọc, nam động nữ tĩnh...
Không biết có phải là ảo giác hay không.
Giờ khắc này, tràng cảnh trong mắt của mọi người trong động phủ đột nhiên cũng bắt đầu đung đưa, trong đầu lập tức đều ông ông tác hưởng, giống như có một mảnh Hỗn Độn muốn bị đánh mở, giống như có một thế giới mới muốn sinh ra...
Bọn hắn cứng người tại chỗ, giống như bị dừng lại, thân thể không cách nào động đậy, trong đầu ngơ ngơ ngác ngác.
Tần đại tiểu thư yên lặng đứng ở trong một góc, váy áo tuyết trắng có chút dập dờn, tóc dài đen nhánh sau lưng không gió mà tự bay, trong con mắt đen nhánh thâm thúy giống như có sao trời đang xoay tròn, hào quang rực rỡ.
- Là hóa chúng sinh, gọi là đắc đạo; Người có thể ngộ, dương truyền Thánh đạo...
Lạc Thanh Chu đọc xong, phát hiện mình giống như cũng đột nhiên tiến vào một loại trạng thái mười phần huyền diệu.
Nhưng ý thức lại mông lung.
Cẩn thận suy nghĩ lại không rõ ràng cho lắm.
- Vô thượng Thiên Tôn...
Tiếng niệm của Vân Thượng đạo nhân đột nhiên kéo tất cả mọi người về đến hiện thực.
Lập tức, mặt mũi tràn đầy kích động khom người hành lễ với Lạc Thanh Chu:
- Bản « Thái Thượng Thanh Tĩnh Kinh » này của Công tử chính là bộ thánh kinh « Đại Đạo Vô Hình Kinh » mà đạo môn ta thất truyền từ thời kỳ Thượng Cổ, nếu công tử có thể tặng cho, Thanh Vân quan ta và đạo môn ghi khắc đại ân, vĩnh viễn không dám quên.
Lạc Thanh Chu trực tiếp lấy ra một tờ giấy tuyên khác từ trong tay áo, cùng một chỗ đưa tới với ba bản pháp quyết trước đó, nói:
- Đạo trưởng không cần khách khí, tại hạ không có yêu cầu khác, chỉ muốn có thể đi vào gặp một lần thượng cổ hung thú kia, mong rằng đạo trưởng có thể đáp ứng.
Vân Thượng đạo nhân đưa hai tay run rẩy nhận lấy hai tấm giấy tuyên ghi lại pháp quyết và kinh thư, ngẩng đầu lên nói:
- Công tử quyết tâm đi vào, bần đạo không dám từ chối. Chỉ là bần đạo vẫn phải nhắc nhở công tử một câu, Chu Yếm nguy hiểm, cho dù võ giả lợi hại cũng ngăn không được một trảo của nó.
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Đa tạ đạo trưởng, lòng ta đã quyết.
- Lạc Thanh Chu!
Lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói run rẩy của Tống Như Nguyệt:
- Ta không cho phép ngươi đi vào! Ngươi xem mạng của mình không coi là chuyện to tát gì, ta lại không thể! Ta là nhạc mẫu của ngươi, ta muốn phụ trách với ngươi! Ngươi nếu xảy ra chuyện gì, người một nhà chúng ta làm sao bây giờ? Về sau thanh minh, ta làm sao bàn giao với mẫu thân đã quá cố của ngươi?
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng, chậm rãi nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, chuyện này nhất định phải có người đi thử một lần. Nếu như chỉ có thể tuyển một người đi, người kia chính là ta. Bởi vì Vi Mặc là vị hôn thê của ta, đây là trách nhiệm của ta, là điều ta phải làm. Hôm nay người Tần gia đến Thanh Vân quan, chỉ có ta một người là nam tử. Ta không đi đối mặt nguy hiểm, nên để ai đi đây? Ta đường đường là nam nhi, không thể để Hạ Thiền một người đi vào.
Vừa nghe lời này, trong lòng mọi người Tần gia đều nóng lên, ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
Ánh mắt Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn về phía hắn cũng giống như lần đầu tiên biết hắn.
Ánh mắt Tần đại tiểu thư thâm thúy mà mê người.
Tần nhị tiểu thư sớm đã hai mắt đẫm lệ mông lung.
Tống Như Nguyệt lập tức đỏ mắt, trong lòng vừa cảm động, lại sợ hãi:
- Thanh Chu, Hạ Thiền cũng không cho phép đi, các ngươi đều không cần đi đi. Ta không thể trơ mắt nhìn các ngươi vì Vi Mặc, mà mất đi tính mạng. Vi Mặc là nữ nhi của ta, ta càng yêu nàng hơn các ngươi, nhưng trong lòng ta rõ ràng, chuyện này, không đáng như thế.