Tần nhị tiểu thư trầm mặc một chút, nói:
- Xem ra là bị giam lỏng.
Nam Cung Mỹ Kiêu không có nói thêm nữa, nói:
- Vi Mặc, về sau để tên kia khiêm tốn một chút, đừng đi khắp nơi trương dương tài hoa của mình, nơi này là kinh đô, không phải Mạc Thành. Danh tiếng quá lớn, cũng không phải chuyện tốt. Khiêm tốn một chút, chờ sang năm kỳ thi mùa xuân thi xong, sau đó đi đến một nơi nào đó làm quan, mang theo người một nhà các ngươi đi, đến lúc đó tự nhiên tự do tự tại.
Tần nhị tiểu thư nói khẽ:
- Thanh Chu ca ca vẫn luôn rất điệu thấp, chưa hề có ý muốn làm náo động. Hai ngày nay biểu hiện tại Kim Thiền tự cùng Thanh Vân quan, cũng bởi vì giúp ta xin thuốc.
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Đúng thế. Lấy tên tài hoa kia, đủ để khinh thường văn đàn kinh đô. Bất quá hắn cũng không có giống như tài tử khác, hoặc là cái gì mà Giang Nam bảy đại tài tử sống phóng túng khắp nơi, mua danh chuộc tiếng. À Vi Mặc, hắn có đi qua thanh lâu sao?
Tần nhị tiểu thư nói:
- Không có, lần kia đi cũng là bởi vì nguyên nhân khác, không phải bởi vì gái lầu xanh.
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Nam nhân đều háo sắc, đây là tránh không khỏi. Bất quá ngươi thông minh như vậy, hẳn là có biện pháp buộc lại trái tim hắn. Vi Mặc, ta còn đề nghị ngươi sớm thành thân với hắn, chí ít trở thành nương tử danh phù kỳ thực của hắn về sau, có thể trông coi hắn tốt hơn.
- Hắn hiện tại trên danh nghĩa đã không phải là người Tần gia các ngươi, hơn nữa còn không có nương tử, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy lại chính thê khác. Mặc dù thật sự là hắn rất yêu ngươi, tình nguyện vì ngươi bất chấp nguy hiểm đến sinh mệnh đi cầu thuốc, nhưng ta cảm thấy ngươi vẫn phải chú ý cẩn thận một chút, đề phòng bị nữ tử khác nửa đường cướp đi.
Tần nhị tiểu thư quay đầu qua, nhìn thân ảnh nàng mơ hồ bên trên bình phong kia một chút, cười nói:
- Mỹ Kiêu tỷ cảm thấy ai có cơ hội nhất đây? Là Tuyết Y tỷ sao?
Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nàng dám!
Tần nhị tiểu thư nói:
- Nhìn Tuyết Y tỷ cũng không giống như người không dám.
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng nói:
- Nàng dù có muốn, loại chuyện này cũng không dám tự tiện chủ trương. Phụ thân và mẫu thân tuyệt đối sẽ không cho phép, dù sao xuất thân tên kia... Mà nàng cũng chỉ là thích tài hoa tên kia mà thôi, đối với người hắn, hẳn là không hứng thú gì.
Tần nhị tiểu thư mỉm cười, không có lại nói tiếp.
Trong phòng, chỉ còn lại có tiếng nước liên tục.
Nam Cung Mỹ Kiêu tắm xong, lấy quần áo ra từ trong nhẫn chứa đồ.
Mặc vào quần áo, lau khô tóc, lên giường đi nằm, âm thanh mệt mỏi nói:
- Buổi chiều còn muốn cùng Thanh Chu ca ca nhà ngươi đi Đoan Vương phủ đây.
Nói một câu ‘Mệt mỏi quá’, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
An tĩnh một lát.
Tần nhị tiểu thư đi tới, giúp nàng đắp chăn, nhìn chằm chằm gương mặt nàng đang ngủ say một hồi, đang muốn rời đi, chỉ nghe trong miệng nàng đột nhiên mơ hồ không rõ nói:
- Tiện nhân... Chờ ta một chút...
Tần nhị tiểu thư lại đứng một hồi, quay người rời đi, đi tới phía trước cửa sổ.
Đẩy cửa sổ ra, nhìn về tiểu viện phía ngoài.
Trong nội viện muôn hồng nghìn tía, hương hoa bốn phía.
Trong miệng nàng lẩm bẩm:
- Tỷ phu ơi tỷ phu, nhìn ngươi trêu ra nợ phong lưu kia, xem ngươi về sau làm sao trả, Vi Mặc mới sẽ không giúp ngươi....
- Bạch!
Một thanh phi đao bay qua tiểu viện, tinh chuẩn đâm vào hồng tâm bên trong bia ngắm treo trên tường.
Trích Tiên cư.
Lạc Thanh Chu trở lại trong phòng, lấy ra hai túi trữ vật tối hôm qua nhặt được bên trong Vân Vụ sơn mạch, bắt đầu kiểm tra vật phẩm.
Trong hai túi trữ vật, hết thảy chỉ có tám vạn kim tệ.
Ngoại trừ một chút đồ dùng hàng ngày ra, còn có mấy bình dược thủy luyện tủy, ngay cả một viên yêu đan cũng không có.
Bất quá để hắn ngoài ý muốn chính là, lại có một bản thư tịch rất quen thuộc.
Bìa thư tịch viết vài chữ to: « Chân ngọc tranh minh hoạ - ba ».
- Đều ra đến bản thứ ba?
Hắn lật ra nhìn vài trang, trong lòng âm thầm thở dài một hơi, thì ra không chỉ một mình hắn là biến thái, không, thì ra không chỉ một mình hắn cảm thấy hứng thú đối với chân nữ hài tử.
Bất cứ chuyện gì, chỉ cần đại đa số người đều thích, đó chính là bình thường.
Lạc Thanh Chu cảm thấy mình là người bình thường.
Mấy cái chân trong hình vẽ đều nhỏ nhắn xinh xắn rất đáng yêu, cấu kết móng chân đỏ tươi, có chút mũm mĩm hồng hồng, có mặc các loại tất chân, cũng có bàn chân nhỏ đầy trắng bóng...
Lạc Thanh Chu đang xem đến quên trời quên đất, cửa sổ thình lình truyền đến một giọng nói:
- Cô gia thật có nhã hứng! Ẩn giấu thật nhiều ảnh minh họa về chân như thế.