Nam Cung Mỹ Kiêu cũng nhìn hắn một cái, ra hiệu.
- Ngươi ngậm miệng, ta nói cái gì chính là cái đó.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ nghe vậy, lại nhìn thiếu niên trước mặt vài lần, lúc này mới nói:
- Tốt thôi, vậy ta giúp các ngươi thu thập một chút, bất quá không thể quá nhiều.
Nam Cung Mỹ Kiêu vui vẻ nói:
- Ừm, chỉ cần một bình nhỏ là đủ rồi.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ lập tức mân mê miệng nói:
- Mỹ Kiêu tỷ tỷ, một bình nhỏ cũng không ít, ta phải thu thập thật nhiều ngày. Vậy ngươi đêm nay đem Lạc Thanh Chu cho ta mượn đi, đừng để hắn trở về, có được hay không?
- Không thể.
Mặt mũi Nam Cung Khác tràn đầy nghiêm túc nói:
- Trước khi trời tối, hắn nhất định phải rời đi, không thể đợi trong phủ.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ lập tức mất hứng nói:
- Vì sao? Người ta mỗi đêm đều muốn đọc sách, phụ vương, không phải người nói muốn để hắn làm lão sư cho ta sao?
Nam Cung Khác vội vàng cười theo nói:
- Ban ngày để hắn dạy ngươi, ngươi là nữ hài tử, tuổi của hắn cũng không lớn, ban đêm ở cùng một chỗ không quá phù hợp, sẽ bị người nói ra nói vào.
- Hừ, ai dám nói xấu? Cắt đầu lưỡi của hắn.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ hừ lạnh.
Nam Cung Khác vội vàng đưa mắt nhìn Nam Cung Mỹ Kiêu ra hiệu một cái, nói:
- Đúng rồi Mỹ Kiêu, ngươi vừa rồi không phải nói ngươi và Thanh Chu đêm nay còn có việc sao?
Nam Cung Mỹ Kiêu vội vàng nói:
- Đúng vậy Thập Bát thúc, ta còn muốn mang Lạc Thanh Chu đi gặp phụ thân ta. Tiểu Nhuỵ, chúng ta đi trước, xế chiều ngày mai lại đến chơi với ngươi, được không?
Nam Cung Tiểu Nhuỵ vểnh vểnh miệng nhỏ, nói:
- Được, ngày mai nhớ đến sớm, chúng ta phải luyện bóng.
- Ừm.
Nam Cung Mỹ Kiêu không dám dừng lại thêm, mang theo Lạc Thanh Chu đi thay quần áo, sau đó cáo từ rời đi.
Nam Cung Khác một mực đưa hai người đến cửa chính, sau đó cười nói cảm ơn:
- Mỹ Kiêu, Thanh Chu, hôm nay cám ơn các ngươi, Tiểu Nhuỵ chơi rất vui vẻ.
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Nên là chúng ta cám ơn mới đúng.
Ngồi lên sau xe ngựa.
Nụ cười trên mặt Nam Cung Mỹ Kiêu biến mất, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người nào đó ngồi ở đối diện.
Nhìn chằm chằm hồi lâu, Lạc Thanh Chu rốt cục nhịn không được hỏi:
- Quận chúa, có chuyện gì sao?
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng mở miệng nói:
- Ngươi đến cùng còn có bao nhiêu bí mật giấu diếm chúng ta? Ngươi rõ ràng biết đá bóng, vì sao nói không biết?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta thật không biết, ta chỉ biết bắt bóng.
- Giả! Tiếp tục giả vờ đi!
Mặt mũi Nam Cung Mỹ Kiêu tràn đầy cười lạnh:
- Ngươi lừa gạt người bên ngoài sân, ngươi lừa gạt ta? Lúc ngươi đá bóng cố ý giả bộ như đá rất chật vật, không phải sợ Tiểu Nhuỵ tức giận, cho nên cố ý đùa nàng cười sao? Lạc Thanh Chu, miệng ngươi đều là hoang ngôn, bản quận chúa khinh bỉ ngươi.
Lạc Thanh Chu không có lại tranh luận, cúi đầu nhận sai.
- Vôi nữ hiệp, ta sai rồi...
Nam Cung Mỹ Kiêu: - ...
Chạng vạng tối, tà dương hơi ngà ngà.
Trên đường phố nội thành, xe ngựa như rồng, có chút náo nhiệt.
Lúc đi qua tiệm sách Mặc Tuyết, Lạc Thanh Chu vén màn cửa lên nhìn thoáng qua, vừa hay nhìn thấy Nam Cung Tuyết Y một bộ váy ngắn màu hồng đang đứng ngoài cửa nói chuyện gì đó với Lam nhi.
Nam Cung Tuyết Y tựa hồ có cảm ứng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Lạc Thanh Chu yên lặng buông màn cửa xuống.
Nam Cung Tuyết Y đứng chỗ cửa ra vào ngây ngốc một chút, đột nhiên kịp phản ứng, cuống quýt đuổi theo ra cửa hô:
- Lạc công tử! Lạc công tử!
Lập tức lại hô:
- Mỹ Kiêu! Mỹ Kiêu!
Nàng đương nhiên nhận biết chiếc xe ngựa kia.
Mộc di đánh xe, quay đầu hỏi trong xe:
- Tiểu thư, muốn dừng lại hay không?
Nam Cung Mỹ Kiêu ở trong xe thản nhiên nói:
- Tiếp tục đi, đừng để ý tới nàng, giả bộ như không nghe thấy.
Xe ngựa tiếp tục chạy về phía trước.
Bất quá bởi vì người đi đường quá nhiều, xe ngựa chỉ có thể chạy đi một cách chậm chạp.
Nam Cung Tuyết Y rất mau đuổi theo, gấp giọng nói:
- Mỹ Kiêu, mang ta đi cùng một chỗ! Ta cũng muốn đi ngoại thành.
Hai tay Nam Cung Mỹ Kiêu khoanh trước ngực, ngồi ở trong xe, nhắm hai mắt lại, mắt điếc tai ngơ.
Nam Cung Tuyết Y tức giận nói:
- Mỹ Kiêu! Ta muốn trở về nói cho cha, ngươi nơi đó cất giấu rất nhiều vôi.
Nam Cung Mỹ Kiêu vẫn không có để ý đến nàng.
Nam Cung Tuyết Y thở hồng hộc đuổi theo, lại hô:
- Lạc công tử, để cho ta lên đi...
Lạc Thanh Chu đành phải vén màn cửa lên, thò đầu ra nói:
- Tuyết Y quận chúa, đây không phải xe ngựa của ta, ta không dám nói lời nào.
- Không cho phép để ý đến nàng.
Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên mở hai mắt ra, lạnh lùng nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu lập tức buông xuống rèm cửa sổ, rụt đầu trở về.
Nam Cung Tuyết Y rốt cục không đuổi theo nữa, dừng bước, đứng tại chỗ thở hồng hộc, cả giận nói.
- Mỹ Kiêu, có bản lĩnh ngươi đêm nay đừng trở về.