Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 981 - Chương 981: Mộng (3)

Chương 981: Mộng (3) Chương 981: Mộng (3)

Bách Linh lập tức cảnh giác nói:

- Mới không muốn, cô gia lại muốn đánh lén người ta, sau đó thừa cơ khi dễ người ta, đúng hay không? Hừ, ăn một hố, khôn ngoan nhìn xa trông rộng, người ta sẽ không còn bị lừa.

- Bách Linh, cô gia vừa rồi ra ngoài mua cho ngươi mứt quả. Đúng rồi, còn mua hai con thỏ nhỏ cho ngươi, ngươi nhìn.

- Lạch cạch! Lạch cạch!

Trong tiểu viện lập tức truyền đến tiếng bước chân đang chạy cùng âm thanh hưng phấn của Bách Linh:

- Cô gia, thật sao? Thật sự có hai con thỏ à? Đang ở đâu?

Lập tức ‘Kẹt kẹt’ một tiếng, cửa sân mở ra.

Một nháy mắt khi cửa sân mở ra, cánh tay Lạc Thanh Chu đột nhiên duỗi ra, một trảo bắt lại, từng chút từng chút kéo nàng tiến vào trong ngực, lập tức ôm eo nhỏ của nàng cười lạnh nói:

- Con thỏ thỏ tự nhiên cất giấu ở bên trong quần áo của ngươi, ngươi...

Hả?

Xúc cảm tựa hồ có chút không đúng, khí tức tựa hồ cũng có chút không đúng, vóc dáng tựa hồ trở nên cao...

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, định thần xem xét, lập tức bị hù đến run người.

Tần đại tiểu thư một bộ váy áo tuyết trắng, tóc đen như thác nước, duyên dáng yêu kiều, dung nhan tuyệt mỹ không tì vết, giờ phút này đang bị hắn ôm eo nhỏ kéo vào trong ngực, hai con ngươi đang thanh lãnh nhìn hắn chằm chằm...

Bách Linh mặc váy ngủ màu hồng đơn bạc, đang cầm một cái ô giấy dầu màu hồng thêu hoa, mặt mũi tràn đầy hưng phấn chạy mà nói:

- Đang ở đâu? Thỏ con thỏ đang ở đâu? Cô... Cô... Cô...

Nàng nhìn một màn trước mắt, lập tức trừng to mắt, há to miệng.

Lạc Thanh Chu run rẩy buông lỏng Tần đại tiểu thư ra, lảo đảo lui về sau hai bước, há to miệng, trong lúc nhất thời, miệng lại không phát ra được âm thanh nào.

Tần Khiêm Gia lại thanh lãnh nhìn hắn một chút, xoay người, không nói một lời đi vào trong nhà, thân ảnh yểu điệu mà cao gầy vẫn lạnh lùng như tuyết, duy mỹ như tiên trong màn mưa mông lung.

Bách Linh ngốc tại chỗ, biểu lộ một mặt kinh hãi quá độ.

Sau một lúc lâu, nàng run giọng nói:

- Cô... Cô gia, tiểu thư đến mở cửa cho ngươi, ngươi... Ngươi vậy mà chiếm tiện nghi của nàng... Ta muốn đi cáo trạng Thiền Thiền.

Nói xong, lại lạch bạch lạch bạch l mchạy vào trong phòng, la lớn:

- Thiền Thiền! Thiền Thiền! Cô gia gan to bằng trời, vậy mà phi lễ tiểu thư...

Lạc Thanh Chu lại đứng ngẩn ngơ chỗ cửa ra vào mấy giây, sau đó quay người chạy mất dạng.

Đến khi trở lại Trích Tiên cư, Tiểu Điệp đang ở trên hành lang thêu hoa, gặp hắn trở về, vội vàng đứng lên nói:

- Công tử, làm sao nhanh như vậy?

Trái tim Lạc Thanh Chu vẫn như cũ phốc phốc đập mạnh, nhìn nàng một cái, nói:

- Hỏi câu khác đi.

Tiểu Điệp sửng sốt một chút, đành phải nói:

- Công tử, làm sao người trở về nhanh như vậy? Vừa rồi Thu nhi tỷ tỷ tới qua, nói nhị tiểu thư muốn người đi qua đọc sách với nàng.

Lạc Thanh Chu đi đến dưới mái hiên, thu hồi ô giấy dầu, bình phục một chút tâm tình sôi động, mới nói:

- Ngươi nói như thế nào?

Tiểu Điệp nói:

- Ta nói công tử bề bộn nhiều việc, không có thời gian.

Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng, hỏi lại.

- Thu nhi nói thế nào?

Tiểu Điệp nói:

- Thu nhi tỷ tỷ nhìn trong phòng một chút liền rời đi, cũng không nói gì.

Lạc Thanh Chu đặt dọc ô giấy dầu vào góc tường, xoay người, nhìn mưa phùn rả rích bên ngoài mái hiên, trầm mặc một hồi, thở dài một hơi, lẩm bẩm:

- Lúc đầu đã xác định, hiện tại, lại mê hoặc...

Mặt mũi Tiểu Điệp tràn đầy mê mang hỏi:

- Công tử, người đang nói gì đấy?

Lạc Thanh Chu không có trả lời, lại ngơ ngác đứng một hồi, sau đó cầm lên ô giấy dầu chỗ góc tường, nói:

- Ta đi đây, nếu có người tới tìm ta, cứ nói ta đi bái phỏng bạn tốt.

Tiểu Điệp kinh ngạc nói:

- Công tử, ngươi cũng có bạn tốt tại kinh đô sao?

Lạc Thanh Chu mở dù, đi xuống mái hiên, nói:

- Đương nhiên.

Lập tức bước nhanh rời đi, chạy là thượng sách.

Linh Thiền Nguyệt cung.

Trong phòng, Hạ Thiền đang ngồi ở trước bàn, rất chân thành đếm bạc mình để dành được.

Bách Linh ở một bên thêm mắm thêm muối nói:

- Thiền Thiền, ta thật không có lừa ngươi, vừa rồi cô gia thật ôm tiểu thư, còn chuẩn bị tìm thỏ nhỏ trên người tiểu thư đây, thật ghê tởm, ngươi nhanh đi trừng phạt hắn.

Hạ Thiền không có để ý nàng, chờ đếm xong bạc, mới ngẩng đầu lên nói:

- Tối hôm qua, không phải, đã, trừng phạt, sao?

Bách Linh nói:

- Tối hôm qua không phải trừng phạt, tối hôm qua là giúp ngươi chữa bệnh. Hiệu quả không phải rất tốt đấy à, bụng không đau, đúng hay không?

Hạ Thiền không nói gì, lại bỏ từng khối từng khối bạc vào trong túi.

Bách Linh nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên thở dài một hơi, nói:

- Ta trước đó cũng đã nói, hàn khí trong cơ thể ngươi không có cách nào khu trừ, chỉ có thể trung hoà. Khi xưa ngươi mỗi tháng đều sẽ sinh bệnh mấy lần, từ khi... Một tháng một lần, ngươi liền không có mắc bệnh. Nhưng bây giờ ngươi lại bị, ngươi chẳng lẽ còn không rõ sao?

Bình Luận (0)
Comment