Lạc Thanh Chu cúi đầu, không có tranh luận, không có giải thích, cũng không có lên tiếng.
Lúc này, vô thanh thắng hữu thanh.
Nam Cung Mỹ Kiêu lại nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, nhịn không được lại quan sát một chút y phục trên người hắn, trong mắt lộ ra thần sắc hoảng hốt.
Nàng quay đầu, xốc lên màn cửa, nhìn về phía bên ngoài.
Trên đường phố, người đi đường rộn rộn ràng ràng, người bán hàng rong gào to, có chút náo nhiệt.
Xe ngựa chỉ có thể chậm rãi chạy trong đám người.
Đang lúc nàng muốn đổi chủ đề nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy một bóng người với mái tóc ngắn màu bạc quen thuộc đang tiến vào một cửa hàng.
- Mộc di, dừng xe!
Nàng lập tức đứng dậy, ra xe ngựa, không đợi xe ngựa dừng hẳn, trực tiếp nhảy xuống.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, vội vàng đứng lên đi đến đối diện, xốc lên màn cửa, nhìn về phía bên ngoài.
Sau khi Nam Cung Mỹ Kiêu xuống xe, dã man đẩy ra người đi đường bình thường đang đi lại trên đường, trực tiếp mạnh mẽ đâm tới, đi vào một cửa hàng.
Lúc đứng ngoài cửa tiệm kia, giữ lại tay của một thân ảnh tóc ngắn màu bạc quen thuộc đang ở nơi đó hỏi chủ tiệm cái gì.
- Đao tỷ?
Lạc Thanh Chu giật mình, nhìn thân ảnh kia.
Đao tỷ đang hỏi chủ tiệm giá cả, sau lưng đột nhiên có một cánh tay duỗi đến, khoác lên trên bờ vai của nàng.
Đao tỷ nhướng mày, tưởng rằng du côn lưu manh, quay đầu qua đang muốn đánh tới một quyền, lập tức sững sờ, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc hô:
- Thiên Đao rửa nhục?
Sắc mặt Nam Cung Mỹ Kiêu cứng đờ, lãnh ngạo nói:
- Ta bây giờ gọi Nam Cung Mỹ Kiêu, về sau đều gọi cái tên này.
Đao tỷ ngẩn người, nhẹ gật đầu, lập tức vui vẻ nói:
- Thật là khéo, không nghĩ tới lại ở chỗ này đụng phải ngươi.
Nam Cung Mỹ Kiêu thu tay về, rất qua loa hàn huyên một câu:
- Hoàn toàn chính xác rất khéo.
Sau đó hỏi:
- Những người khác đâu? Đều đến kinh đô sao?
Đao tỷ nhìn nàng một cái, nói:
- Tiểu Tiểu và Chu Bá Ước hẳn là cũng sắp tới, Ngô Khuê ta ngược lại thật ra không biết.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn về phía thương phẩm bên trong cửa hàng, đưa tay cầm lên nhìn mấy lần, rất tùy ý mà hỏi thăm:
- Đúng rồi, Sở Phi Dương đâu?
Đao tỷ nghe vậy nghĩ nghĩ, nói:
- Sở Phi Dương à? Ta ngược lại thật ra quên hắn. Từ khi hắn tấn cấp Võ Sư, rất ít đi với chúng ta, khi ta đến kinh đô, không biết hắn đi nơi nào, đoán chừng đã đi những thành thị khác đi. Nam Cung cô nương tìm hắn có chuyện gì sao?
Nam Cung Mỹ Kiêu híp híp con ngươi, nhìn nàng chằm chằm thêm vài lần, buông xuống thương phẩm, thản nhiên nói:
- Hắn không đến kinh đô sao? Ta lần trước ở ngoài thành hình như nhìn thấy hắn.
Đao tỷ cười nói:
- Hẳn không có tới đâu, ngươi xác định người kia là hắn? Thấy rõ ràng không?
Nam Cung Mỹ Kiêu nhíu nhíu mày lại, trầm mặc một chút, nói:
- Có thể là nhìn lầm.
Nói xong, xoay người, chuẩn bị rời đi.
Đi vài bước, đột nhiên lại quay đầu hỏi:
- Đúng rồi, ngươi bây giờ ở nơi nào?
Đao tỷ cười cười, đang muốn nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy trong cửa sổ xe ngựa lộ ra một khuôn mặt.
Gương mặt kia thanh tú tuấn mỹ, nhìn lại có chút quen thuộc.
Là giải nguyên Mạc Thành kia?
Đao tỷ nhìn khuôn mặt thanh tú kia, giật mình, nhớ tới một màn ngày đó bên trên sân đấu võ, Tiểu Tiểu giúp nàng bắt chuyện cùng thiếu niên này, gương mặt không khỏi hơi nóng.
Nam Cung Mỹ Kiêu thuận theo ánh mắt của nàng nhìn về phía cửa xe ngựa, lại nhìn gương mặt nàng lộ ra một tia ngượng ngùng, trong mắt không khỏi lộ ra một tia hồ nghi.
- Đao tỷ, ngươi biết Lạc Thanh Chu?
Nàng trực tiếp mở miệng hỏi.
Đao tỷ giật mình tỉnh lại, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía nàng nói:
- A? Lạc, Lạc Thanh Chu?
Nam Cung Mỹ Kiêu chỉ chỉ cửa xe ngựa, ánh mắt xem kỹ mà nhìn nàng nói:
- Chính là tên kia, ngươi biết hắn sao?
Đao tỷ giật mình, ánh mắt lần nữa nhìn về phía cửa xe ngựa, lắc đầu nói:
- Không biết, bất quá gặp qua.
Nam Cung Mỹ Kiêu nghe vậy giật mình, nói:
- Gặp qua?
Đao tỷ giải thích:
- Ban đầu ở Mạc Thành, lúc khoa cử yết bảng, ta gặp người Tần gia vây quanh hắn reo hò, hắn giống như trúng giải nguyên. Nghe người khác nói, hắn là người ở rể Tần gia, ngươi biết?
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Chỉ cái này? Các ngươi không có nói chuyện qua với nhau sao?
Đao tỷ lắc đầu, nói:
- Không có.
Nam Cung Mỹ Kiêu lại bán tín bán nghi nhìn nàng vài lần, thản nhiên nói:
- Hắn là vị hôn phu của biểu muội ta, ngươi tốt nhất đừng có ý đồ với hắn.
Vừa nghe lời này, biểu lộ trên mặt Đao tỷ lập tức cứng đờ, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng nói:
- Ngươi từ nơi nào nhìn ra, ta có ý đồ với hắn? Cho dù ta thật có ý đồ với hắn, lại có quan hệ thế nào với ngươi? Kia cũng không phải vị hôn phu của ngươi.