Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 999 - Chương 999: Gặp Mặt (3)

Chương 999: Gặp mặt (3) Chương 999: Gặp mặt (3)

Nguyệt Ảnh lại cứng ngắc tại chỗ mấy giây, cũng thu kiếm trở vào bao.

Tần nhị tiểu thư mở miệng nói:

- Bách Linh, đi... Đi kêu tỷ phu ra đi.

Bách Linh thấy sắc mặt nàng tựa hồ không tốt lắm, vội vàng xoay người chạy vào, nói:

- Nhị tiểu thư chờ một lát.

Không bao lâu, Lạc Thanh Chu bước nhanh đi ra.

Khi hắn nhìn thấy Hoa Cốt, lập tức sửng sốt một chút, lập tức sầm mặt lại:

- Sao ngươi lại tới đây?

Hoa Cốt đánh giá hắn một chút, cười nói:

- Lạc công tử, bởi vì ta nhớ ngươi.

Lạc Thanh Chu híp híp con ngươi, sắc mặt âm trầm nhìn nàng một cái, không có lại nói tiếp, trực tiếp kéo Tần nhị tiểu thư vào trong viện, lập tức ‘Phanh’ một tiếng đóng lại cửa sân, chốt cửa từ bên trong.

Hoa Cốt sửng sốt một chút, vội vàng nói:

- Lạc công tử, điện hạ có chuyện để cho ta nói cho ngươi.

Lạc Thanh Chu ở bên trong nói:

- Lời gì, nói thẳng.

Hoa Cốt nói:

- Ngươi mở cửa, ta muốn đơn độc nói chuyện với ngươi.

Lạc Thanh Chu nói thẳng:

- Không cần, nếu như điện hạ thật có gì muốn nói với ta, ngày mai ta sẽ tự mình tiến cung hỏi nàng. Ngươi đi đi.

Hoa Cốt nghe vậy ngẩn người.

- Ngươi ngày mai làm sao tiến cung?

Ánh mắt đột nhiên sáng lên, nói:

- Ngày mai có trận bóng, chỉ có cầu thủ có thể tiến cung, Lạc công tử, ngươi ngày mai muốn đi đá bóng?

Lạc Thanh Chu nói:

- Không quan hệ gì tới ngươi.

Hoa Cốt trầm mặc một chút, nhìn cửa sân đóng chặt nói:

- Lạc công tử, vì sao ngươi chán ghét ta như vậy? Ta có làm chuyện gì để ngươi chán ghét sao?

Lạc Thanh Chu lạnh lùng thốt:

- Ngươi hôm nay không nên tới đây, vừa rồi cũng không nên nói hươu nói vượn, lại càng không nên mang Nguyệt Ảnh tới. Các ngươi đi thôi, ta không muốn gặp các ngươi.

Hoa Cốt nghe vậy, cau mày nói:

- Lạc công tử, ta phụng lệnh của điện hạ...

- Cho dù điện hạ tới, ta cũng sẽ nói câu nói này. Người của nàng dám rút kiếm uy hiếp người của ta, ta vĩnh viễn sẽ không gặp lại nàng.

Lạc Thanh Chu lạnh lùng chen lời nàng, trong giọng nói mang theo một cỗ tức giận không đè nén được.

Hoa Cốt cứng lại tại chỗ, há to miệng, trầm mặc.

Sau một lúc lâu, âm thanh nàng đột nhiên lạnh lùng lên, nói:

- Nguyệt Ảnh, xin lỗi Lạc công tử và Bách Linh cô nương.

Nguyệt Ảnh cơ hồ không chút chần chờ, lập tức đi lên trước, cúi đầu chắp tay, mở miệng nói:

- Lạc công tử, Bách Linh cô nương, Nguyệt Ảnh sai.

Lạc Thanh Chu không nói gì thêm.

Hoa Cốt lại đứng ở ngoài cửa một hồi, xoay người, trầm mặt nói:

- Nguyệt Ảnh, chúng ta đi.

Nói xong, bước nhanh rời đi.

Nguyệt Ảnh đứng dậy, đi theo sau lưng nàng, vẫn như cũ mặt không biểu tình.

Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn ánh mắt hai người, trong mắt lộ ra một vẻ nghi hoặc.

Lại qua một lát.

Cửa sân mở ra, Lạc Thanh Chu dìu Tần nhị tiểu thư đi ra.

Nam Cung Mỹ Kiêu nghi ngờ nhìn hắn nói:

- Lạc Thanh Chu, ngươi vừa rồi thế nào? Làm sao tức giận như thế?

Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, đem giao Tần nhị tiểu thư cho Châu nhi và Thu nhi.

Tần nhị tiểu thư thấp giọng nói:

- Thanh Chu ca ca, thật xin lỗi... Vi Mặc, Vi Mặc không nên ho khan, Hạ Thiền nàng...

Lạc Thanh Chu ôn nhu nói:

- Không trách muội, trở về uống thuốc đi, ta đi xem nàng một chút.

Nói xong, tiến vào tiểu viện, đóng cửa sân lại.

Nam Cung Mỹ Kiêu một mặt không hiểu thấu, nói:

- Vi Mặc, đến cùng chuyện gì xảy ra?

Mặt mũi Tần nhị tiểu thư tràn đầy tự trách:

- Hắn là nhìn thấy Hạ Thiền thấy có lỗi cho nên tức giận, vừa rồi Hạ Thiền tới gần ta...

Ngoài cửa lớn Tần phủ.

Hoa Cốt mang theo Nguyệt Ảnh đi ra ngoài, chuẩn bị lên xe ngựa, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía trên nóc nhà.

Trên nóc nhà, một thân ảnh xanh nhạt vô thanh vô tức đứng ở nơi đó, hai con ngươi lạnh lùng nhìn nàng.

Linh Thiền Nguyệt cung.

Trong hậu hoa viên, Tần đại tiểu thư một bộ váy áo tuyết trắng đang ngồi ngẩn người ở trong lương đình.

Bách Linh từ trong nhà bước nhanh đi tới, tiến vào đình nghỉ mát, thấp giọng nói:

- Tiểu thư, nàng đi, cô gia không có gặp nàng.

Tần đại tiểu thư không nói gì.

Bách Linh hiếu kỳ hỏi:

- Tiểu thư nhận biết cỗ thần hồn kia không?

Tần đại tiểu thư vẫn không có đáp lời.

Bách Linh nghiêng đầu, nhìn thoáng qua tròng mắt của nàng, nao nao, không có nói tiếp, xoay người, ngẩng đầu, nhìn về phía nơi xa.

Trong phòng.

Hạ Thiền ôm hai đầu gối, ngồi ở trong một góc trên giường, cúi đầu, thấy không rõ thần sắc trên mặt.

Lạc Thanh Chu đi qua kéo ra màn cửa.

Ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ, rơi vào, trong phòng lập tức sáng lên.

Hắn lúc này mới đi đến bên giường nói:

- Thiền Thiền, chớ tự trách, vừa rồi nhị tiểu thư cố ý, không phải ho khan thật.

Hạ Thiền nghe vậy, chậm rãi ngẩng đầu lên, vành mắt hồng hồng mà nhìn hắn:

- Gạt người.

Lạc Thanh Chu ngồi xuống bên giường, nói:

- Thật không có lừa ngươi, vừa rồi nhị tiểu thư chẳng qua cảm thấy bầu không khí quá khẩn trương, cho nên cố ý ho khan, để ngươi rời đi.

Bình Luận (0)
Comment