Nương Tử Nhà Ta Là Kiếm Thần (Dịch Full)

Chương 165 - Chương 165: Ngu Tiền Bối Cũng Không Dễ Dàng Gì

Chương 165: Ngu tiền bối cũng không dễ dàng gì Chương 165: Ngu tiền bối cũng không dễ dàng gì

Tần Phong cùng Lam Ngưng Sương đi trên đường đến Trảm Yêu Ti, lông mày nhíu chặt.

“Tuy rằng muốn đối phương đáp ứng rèn đao, nhưng cụ thể nên làm như thế nào mới tốt?”

Phương pháp cầu người làm việc không ngoài mấy cách đó.

Trả thù lao khiến đối phương hài lòng, đầu cơ sở thích, trao đổi lợi ích.

Nhưng mấu chốt của vấn đề chính là ở đây.

“Đối phương thế nhưng có thể rèn ra Vô Thượng Thập Nhị Binh, cho dù ta đem tất cả tích lũy của mình ra, hắn cũng chưa chắc đã nhìn vào mắt.

Còn về đầu cơ sở thích cùng trao đổi lợi ích......

Ta căn bản không hiểu hắn, lại làm sao có thể làm được?”

Ngay lúc Tần Phong trầm tư, một tiếng xé gió đột nhiên vang lên.

“Hửm?” Tần Phong tìm theo tiếng nhìn lại, lúc trước mắt lóe lên bạch quang, hắn liền biết, là Ngu tiền bối đến rồi.

Lần này, cơ hội để Đao Cuồng tiền bối thu đồ là vô cùng quan trọng, nàng chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn… Tần Phong khóe miệng giật giật, nghĩ như vậy.

“Ngu tiền bối, sao người lại tới đây?” Lam Ngưng Sương kinh ngạc nói.

Ngu Mi nhẹ nhàng giải thích: “Vừa lúc ta có việc phải đi một chuyến đến Trảm Yêu Ti, cùng các ngươi đi chung một đoạn.”

Hạnh phúc là phải tự mình tranh thủ, Ngu tiền bối khiến ta khắc sâu hiểu rõ điểm này...... Tần Phong âm thầm tán thưởng nàng ba mươi hai cái, sau đó lại trong lòng mắng Trấn Thiên Nhất cái tên thẳng nam kia một trận.

“Ngu tiền bối, đã thuận đường, vậy có thể nói cho ta biết, lão gia tử rèn ra Vô Thượng Thập Nhị Binh rốt cuộc là người như thế nào không?” Tần Phong thừa thế hỏi.

Đối phương lần này đến đây, chẳng phải là đưa tin tức sao.

Ngu Mi khẽ mở miệng: “Người nọ tên là Nguyện Trai, là Thần Công Phòng hiện nhiệm phòng chủ, thủ nghệ xảo đoạt thiên công, xuất thần nhập hóa, có năng lực hóa mục nát thành thần kỳ.

Ngoại trừ Vô Thượng Thập Nhị Binh mà thiên hạ đều biết, Phi Đình Không Viện khiến người ta bàn tán xôn xao nhất ở đế đô Phụng Thiên Thành, cũng là do hắn xây dựng.”

Phi Đình Không Viện, nghe đồn không mượn bảo khí, chỉ bằng kỹ thuật xảo diệu liền xây dựng đình đài lầu các trên không trung.

Là một kỳ quan của đế đô Phụng Thiên Thành.

Sau bị ông chủ đứng sau tửu lâu lớn nhất Phụng Thiên Thành là Trích Tinh Lâu mua lại với giá cực cao, trở thành nơi tổ chức văn hội hàng năm.

Mỗi khi đến lúc đó, trăm hoa đua nở, đèn đuốc sáng trưng, mỹ nhân múa hát, văn nhân công tử uống rượu ngâm thơ, vung tiền như rác.

Có thể nói là nơi tiêu tiền lớn nhất đế đô......

Bất quá rất đáng tiếc, đây đều là chuyện xảy ra sau khi Tần gia chuyển đến Tấn Dương Thành, cho nên Tần Phong cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng đó.

“Kỹ nghệ của hắn ở thời nay, có thể nói là không ai sánh bằng, bất quá người lại cứng đầu như con lừa.” Ngu Mi nhíu mày.

Hửm? Có chuyện này sao...... Tần Phong lòng hiếu kỳ bùng cháy, chờ đợi đoạn sau.

“Năm đó ta tìm đến hắn, hy vọng hắn rèn cho ta một đôi tử mẫu kiếm.

Tuy nhiên mặc kệ ta đưa ra điều kiện gì, hắn đều lấy lý do cùng một loại binh khí tuyệt đối không rèn đúc lần thứ hai để cự tuyệt.”

“Thì ra là vậy......” Tần Phong gật đầu.

Trong Vô Thượng Thập Nhị Binh có một thanh kiếm khí, tên là Lưu Huỳnh.

Thân kiếm thon dài, bề mặt tỏa ánh sáng, mỗi khi múa kiếm, kiếm khí như đom đóm, lấp lánh sinh huy, được người ta xưng tụng là thanh kiếm đẹp nhất Đại Càn.

Mà kiếm Lưu Huỳnh này, cũng xếp hạng chín trong bảng Thần Kiếm Đại Càn.

Chắc hẳn, Ngu tiền bối là sau khi Nguyện lão gia tử rèn ra thanh danh kiếm tuyệt thế này, mới đi cầu kiếm.

“Bất quá, ngay cả Ngu tiền bối mở miệng cũng không thể thuyết phục lão gia tử kia, ta một người xa lạ vô danh tiểu tốt, làm sao có thể thuyết phục hắn?”

Tần Phong vuốt cằm, tiếp tục hỏi: “Nguyện lão gia tử bình sinh có sở thích gì không?”

“Tên kia, ngoại trừ có đôi khi tham lam uống vài chén, cơ bản tất cả tâm tư đều đặt vào việc nghiên cứu kỹ thuật xảo diệu.” Ngu Mi không chút do dự.

“Tham uống rượu?” Tần Phong thần sắc vui mừng, nếu thật sự là như vậy, vậy Tiên Nhân Túy chẳng phải là lại có thể phái ra sân sao?

Ngu Mi hiển nhiên nhìn ra tâm tư của hắn, dội một gáo nước lạnh: “Muốn dùng mỹ tửu khiến hắn phá vỡ quy củ của mình, liền đừng có mơ tưởng.

Năm đó ta mang theo Túy Sinh Mộng Tử của Trích Tinh Lâu đi tìm hắn, cũng chỉ đổi lấy một cơ hội cùng hắn nói chuyện mà thôi.”

Tần Phong sắc mặt cứng đờ, nói cách khác, mỹ tửu chỉ là viên gạch gõ cửa, muốn để đối phương phá lệ rèn đao, còn phải tìm cách khác.

Mà trong lúc hai người nói chuyện, Trảm Yêu Ti đã đến.

Ngu Mi vỗ vai Tần Phong, trịnh trọng nói: “Tiếp theo liền xem ngươi, nghĩ cách, để lão gia tử kia nhả lời.”

Tần Phong cảm nhận được áp lực trên vai, một loại cảm giác sứ mệnh dâng trào.

Đây không chỉ là vì nhị đệ, cũng là vì hạnh phúc của Ngu tiền bối!

Ngu Mi nói xong lời này, liền xoay người rời đi.

Xem ra, nàng không muốn gặp lão gia tử cứng đầu như lừa kia.

Lam Ngưng Sương tò mò hỏi: “Cô gia, Ngu tiền bối không phải là muốn đi Trảm Yêu Ti sao, sao lại đi rồi?”

Tần Phong nghe vậy, nhìn bóng lưng yểu điệu dần khuất xa, thở dài một hơi.

“Để nàng đi đi, nàng cũng không dễ dàng gì.”

......

Bước vào Trảm Yêu Ti, chỉ thấy mọi người bận rộn chạy tới chạy lui.

Lúc này Trảm Yêu Ti so với lần trước đến, rõ ràng người đông hơn, náo nhiệt hơn rất nhiều.

Điều này cũng nằm trong dự liệu của Tần Phong, dù sao Tề Nguyên Thành bên kia đến không ít đồng liêu của Trảm Yêu Ti, hơn nữa bọn họ có khả năng sau này sẽ ở lại đây.

Ánh mắt xuyên qua đám người qua lại, Tần Phong nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc.

Thương Phi Lan đeo khăn vuông màu đen, vẫn anh tư bức người như vậy, mái tóc đen như thác nước buộc sau lưng, buông xuống eo.

Quần dài màu đen bó sát, bao lấy đôi chân dài và khỏe khoắn, đường cong mê người.

Cho dù đã gần đến mùa đông, nàng cũng không mặc thêm áo khoác, vóc dáng thon gọn, nổi bật, không che giấu chút nào.

Tần Phong đang thưởng thức, đột nhiên cảm thấy sống lưng ớn lạnh.

“Cô gia, chàng đang nhìn gì vậy?” Lam Ngưng Sương khẽ hỏi, ngữ khí có chút lạnh.

“Tự nhiên là đang nhìn Thạch Tử Minh đại nhân, đã lâu không gặp, bảo hồ lô sau lưng hắn, càng thêm sáng bóng động lòng người.

Cũng không biết, khi nào ta mới có thể sở hữu một kiện bảo khí như vậy.” Tần Phong sắc mặt như thường.

“Thì ra là vậy, ta còn tưởng cô gia đang nhìn Thương cô nương.” Lam Ngưng Sương cười nói, nhưng trong mắt lại hoàn toàn không có ý cười.

Tần Phong cười gượng vài tiếng: “Sự hiểu lầm này có chút lớn rồi, khiến ta cũng không biết nên tiếp lời nàng như thế nào.”

Trực giác của phụ nữ thật đáng sợ......

“Ừm hắng, đi chào hỏi bọn họ đi, chờ chút nữa còn phải đi gặp Chu đại nhân.” Tần Phong ho khan một tiếng, kịp thời chuyển chủ đề.

Hai bên đến gần, Lam Ngưng Sương nhìn Thương Phi Lan, thần sắc có chút cảnh giác, nàng điều chỉnh vị trí đứng, vừa vặn chắn giữa cô gia và Thương cô nương.

Đến lúc này, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Thạch Tử Minh nhìn thấy Tần Phong tò mò hỏi: “Tiểu tử, sao ngươi lại tới đây?”

“Có chút việc cần phải qua đây xử lý.” Tần Phong cười nói, sau đó giả vờ như không có việc gì phủi bụi trên tay áo phải.

Hành động này, cũng thành công thu hút ánh mắt của Thương Phi Lan hai người, bọn họ lập tức nhìn thấy lệnh bài đeo bên hông Tần Phong.

“Thanh Ngọc Nhất Tinh Lệnh?” Thạch Tử Minh trừng lớn hai mắt: “Ngươi gia nhập Trảm Yêu Ti? Còn trực tiếp phá cách lấy được Thanh Ngọc Lệnh?”

“Cơ duyên xảo hợp mà thôi, sau này chúng ta coi như là đồng liêu rồi.” Tần Phong rất hài lòng với phản ứng của đối phương, trong lòng âm thầm đắc ý.

Mà bên kia, Thương Phi Lan nhìn Thanh Ngọc Lệnh bên hông Tần Phong, nhíu mày.
Bình Luận (0)
Comment