Nương Tử Nhà Ta Là Kiếm Thần (Dịch Full)

Chương 230 - Chương 230: Bài Thơ Mỹ Nhân

Chương 230: Bài thơ mỹ nhân Chương 230: Bài thơ mỹ nhân

Theo chân cô nương dẫn đường đến tầng ba, trang sức đập vào mắt đã ít đi nhiều, nhưng mỗi món đều được bảo vệ trong lồng kính trong suốt, đủ thấy sự quý giá của chúng.

Những món trang sức này không giống như những món ở hai tầng dưới được niêm yết giá rõ ràng, trên lồng kính trong suốt chỉ viết vài chữ khó hiểu.

Ví dụ như: Vũ, Sương, Thu, Nguyệt,... không sao kể xiết.

Cô nương nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt Tần Phong hai người, mỉm cười giải thích: "Công tử có nhìn thấy những chữ trên lồng kính không? Muốn lấy món trang sức ưng ý ở tầng này có thể không cần bỏ ra một đồng nào.

Nhưng phải lấy chữ đó làm đề, viết một bài thơ.

Nếu bài thơ viết ra có thể khiến lồng kính mở ra, công tử có thể lấy đi món trang sức bên trong."

Tần Phong lộ vẻ mặt kỳ quái, Bách Hoa Cốc này lại đề cao thơ từ đến vậy sao?

Nhã Đình như thế, Bảo Điệp Hiên này cũng như thế.

Hắn thong thả đi qua tầng ba, ánh mắt lướt qua những món trang sức trong lồng kính, phần lớn đều không phải là phàm phẩm.

Trong đó có một số món, thậm chí đã không thể tính là trang sức nữa, mà là bảo khí!

Tần Phong chỉ vào một món bảo khí kinh ngạc hỏi: "Vật này cũng theo quy tắc như vậy sao?"

Cô nương mỉm cười gật đầu: "Chỉ cần có thể khiến lồng kính mở ra, bên trong dù có đặt thứ gì, công tử đều có thể lấy đi, chúng tôi không lấy một đồng nào.

Nhưng nếu không thể mở lồng kính, dù công tử có bỏ ra ngàn vàng, vạn vàng, chúng tôi cũng không bán.

Đó chính là quy củ của Bảo Điệp Hiên tầng ba."

Tần Phong bừng tỉnh, sau đó đi về phía sâu trong tầng ba, rất nhanh, hắn đã bị một chiếc trâm ngọc màu trắng thu hút ánh nhìn.

Chiếc trâm ngọc này toàn thân trắng như tuyết, phía trên ẩn hiện hoa văn màu lam nhạt như sóng nước.

Hình dáng tổng thể giống như thanh kiếm, không có quá nhiều trang trí rườm rà.

Tuy giản dị nhưng chỉ cần nhìn một cái, người ta sẽ bị nó thu hút sâu sắc.

Và chỉ một cái liếc mắt, Tần Phong đã xác định, đây chính là món quà tốt nhất để tặng cho mẫu thân nhà mình!

Hắn thậm chí như đã nhìn thấy, mẫu thân đầu cài trâm ngọc này, vén nhẹ tóc mai mỉm cười!

"Chính là nó!" Tần Phong kích động nói, sau đó cúi đầu nhìn lồng kính, phía trên bất ngờ viết hai chữ - Mỹ Nhân.

Thi tiên đại đại thật xin lỗi, vì mẫu thân ta, sao chép... ừm hừ, mượn thơ ngài dùng một chút.

Tần Phong nghĩ như vậy, liền muốn cầm bút.

Tuy nhiên, cô nương xinh đẹp bên cạnh lại lên tiếng nhắc nhở: "Công tử, xin chậm đã."

"Sao vậy? Chẳng lẽ các ngươi muốn nuốt lời?" Hắc Than Đầu cau mày hỏi.

Tần Phong cũng ngoảnh đầu lại, lộ ra ánh mắt tò mò.

"Vị đại nhân này nói gì vậy, quy củ đã định, sao có thể nuốt lời, chỉ là ta muốn nhắc nhở công tử một số việc.

Kỳ thực món trang sức này, trước đây cũng từng được rất nhiều người để mắt tới, nhưng những người đó, cuối cùng đều thất bại mà về."

Hình Thịnh không cho là đúng, tự tin nói: "Bọn họ tài hoa không đủ, không thể viết ra thơ từ khiến lồng kính mở ra, tự nhiên chỉ có thể như vậy, nhưng cô gia nhà ta không phải bọn họ có thể so sánh."

Cô nương mỉm cười phụ họa: "Đại nhân nói đúng, công tử nhà ngài vừa nhìn đã không phải người thường, bất quá, ta muốn nói chính là một chuyện khác.

Hai vị tiến vào Bách Hoa Cốc, nhất định sẽ đi qua Nhã Đình, có nhìn thấy quyển trục được đóng khung vàng kia không?"

"Ngươi nói là Thi Quan?" Tần Phong hỏi.

"Xem ra công tử đã nhìn thấy, không giấu gì công tử, kỳ thực ban đầu vị thanh niên làm thơ kia, cũng rất thích chiếc trâm ngọc này." Lời nói của cô nương có hàm ý khác.

Hắc Than Đầu thần sắc hơi đổi, tuy rằng hắn cả ngày múa đao múa kiếm, không hiểu thơ từ, nhưng người có thể viết ra Thi Quan, văn chương nhất định không tệ.

Thế nhưng cho dù là người như vậy, cũng không thể lấy đi chiếc trâm ngọc này, đủ thấy độ khó của nó.

Ngoảnh đầu nhìn sang một bên, thấy cô gia nhướng mày, Hình Thịnh cứng miệng nói: "Vậy thì sao chứ, người kia không thể lấy đi, không đại biểu cô gia nhà ta cũng không thể lấy đi."

Cô nương khẽ lắc đầu, tình huống như vậy nàng không biết đã gặp qua bao nhiêu lần rồi, liền trực tiếp nói trọng điểm: "Lúc đó vị thanh niên kia cầm bút viết thơ, không thể khiến lồng kính mở ra, trong lòng rất không phục.

Liền cho rằng Bảo Điệp Hiên chúng ta ỷ thế hiếp người, bất đắc dĩ, chúng ta đành phải đi tìm chưởng quầy.

Thế nhưng, chưởng quầy nhà chúng ta tính tình có chút cương trực..."

Nói đến đây, cô nương như nghĩ tới điều gì, không khỏi thở dài một tiếng, sau đó giải thích nguyên do.

Hóa ra, vị thanh niên viết ra Thi Quan, lời lẽ chính nghĩa, nói mình có thể khiến hoa ở Nhã Đình nở tám phần, sao có thể không mở nổi một cái lồng kính nho nhỏ.

Chưởng quầy của Bảo Điệp Hiên nghe vậy, liền thẳng thắn nói, công phu thơ từ của vị thanh niên kia còn chưa đủ tầm, chỉ là hư danh bên ngoài.

Hoa ở Nhã Đình nở tám phần thì đã sao, muốn mở lồng kính của trâm ngọc, ít nhất cũng phải khiến hoa ở Nhã Đình nở chín phần, thậm chí là mười phần!

Vị thanh niên kia tức giận không nói nên lời, từ xưa đến nay, có ai có thể viết ra được bài thơ như vậy?

Sự việc càng ngày càng lớn, cuối cùng kinh động đến Tông chủ của Bách Hoa Tông.

Tông chủ thấy chuyện này hai bên ai cũng không chịu nhường nhịn, liền nghĩ ra một biện pháp.

Nhã Đình vốn là bảo khí của Bách Hoa Tông, Tông chủ liền thiết lập liên kết giữa lồng kính của trâm ngọc và Nhã Đình.

Và tuyên bố, sau này làm thơ cho lồng kính của trâm ngọc, cũng tương đương với làm thơ cho Nhã Đình.

Nếu bài thơ có thể khiến lồng kính mở ra, quả thực có thể khiến hoa ở Nhã Đình nở trên tám phần, vậy thì chứng tỏ công phu thơ từ của vị thanh niên kia còn chưa đủ tầm.

Phương pháp này vừa được đưa ra, chưởng quầy của Bảo Điệp Hiên lập tức đồng ý.

Thế nhưng vị thanh niên kia vẫn không phục, nếu như mãi mãi không ai có thể mở được lồng kính này, chẳng phải là vĩnh viễn không thể chứng minh lời nói này sao?

Bất quá cuối cùng, vị thanh niên kia vẫn nể mặt Tông chủ của Bách Hoa Tông, không tiếp tục truy cứu chuyện này nữa.

Tần Phong nghe xong những lời này, nhướng mày: "Nói cách khác, ta làm thơ cho lồng kính này, Nhã Đình bên kia cũng sẽ hiện ra?"

"Đúng vậy, công tử." Cô nương khẽ gật đầu.

Nàng kỳ thực cũng là bởi vì có chút hảo cảm với Tần Phong, cho nên mới nhắc nhở như vậy.

Dù sao ngoại trừ vị thanh niên lúc trước có chút tài thơ, những người khác đến tầng ba này, phần lớn đều là thùng rỗng kêu to, thơ từ viết ra có thể nói là không ra gì.

Nếu chỉ mất mặt ở đây thì thôi, nhưng lại muốn mất mặt trước mặt bàn dân thiên hạ, vậy thì quá mức khó coi.

Tần Phong nhìn ra tâm tư của cô nương, mỉm cười nói: "Cảm ơn đã nhắc nhở."

"Công tử không cần khách sáo." Cô nương thở phào nhẹ nhõm, cho rằng đối phương biết khó mà lui, lại kinh ngạc phát hiện, vị công tử tuấn tú mặc y phục màu đen này vậy mà lại tiếp tục cầm bút.

"Công tử, ngài?"

"Xin lỗi, ta rất thích chiếc trâm ngọc này, cho nên vẫn muốn thử một chút."

Cô nương nghe vậy thở dài một tiếng: "Đã như vậy, công tử xin cứ tự nhiên."

Nàng chỉ hy vọng, bài thơ mà vị công tử trước mặt này viết, có thể đạt tới một phần mười so với dung mạo của hắn là được rồi.

Như vậy, ít nhất là về mặt mũi, vẫn có thể miễn cưỡng coi là qua được.

Tần Phong cầm bút lên, thở ra một hơi, sau đó trên tờ giấy trắng bên cạnh lồng kính, tùy ý vung bút viết.

Chỉ thấy——

"Vân tưởng y thường hoa tưởng dung,

Xuân phong phất hãm lộ hoa nồng.

Nhược phi quần ngọc sơn đầu kiến,

Hội hướng dao đài nguyệt hạ phùng."

Cô nương từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào đầu bút của Tần Phong, thần sắc không ngừng biến hóa.

Ban đầu chỉ là chút kinh ngạc, tiếp đó trong mắt có kinh hãi lại có mong đợi, cho đến khi câu thơ cuối cùng viết xong, nàng chỉ cảm thấy nội tâm chấn động, da đầu tê dại.

Trên đời này vậy mà lại có bài thơ tuyệt mỹ như vậy!

Mà Hắc Than Đầu bên cạnh cũng trợn tròn mắt, toàn thân nổi da gà.

Hắn là một võ phu, không có văn hóa gì, không nói ra được lời khen ngợi nào ra hồn.

Chỉ muốn trong lòng cảm khái một câu——ôi má ơi, cô gia ngầu bá cháy.
Bình Luận (0)
Comment