Chương 284: Mặc tỷ tỷ, con đã lớn thế này rồi sao?
Chương 284: Mặc tỷ tỷ, con đã lớn thế này rồi sao?
Trong lúc trò chuyện với Bàng Điểm Chủ, Tần Phong cũng đã hiểu được ngọn ngành câu chuyện.
Lúc trước, Lý Tổng Đốc cho hắn ba Trương địa khế, nằm ở khu phố sầm uất nhất Tề Nguyên Thành, có thể nói là bảo địa mà phần lớn quyền quý phú thương mơ ước.
Chính như câu nói "người quân tử không có tội, nhưng mang ngọc bên mình thì có tội", bảo địa như vậy rơi vào tay một người ngoại thành, tự nhiên sẽ có kẻ đỏ mắt, tìm cách gây sự.
Cho nên lúc mới thành lập phân điếm, thường xuyên có người đến gây rối.
Nhưng ngay lúc Bàng Điểm Chủ đang loay hoay chưa biết xoay sở thế nào, thì có một trung niên tự xưng là người của Thiên Bảo Các chủ động đến giúp đỡ.
Thân phận của trung niên kia hiển nhiên không thấp, sau khi ông ta ra mặt, mọi vấn đề đều được giải quyết ổn thỏa.
"Ngươi có biết trung niên kia tên gì không?", trong lòng Tần Phong mơ hồ có suy đoán.
"Tên cụ thể thì ta không biết, nhưng mà đám người gây rối kia đều cung kính gọi ông ta là Mạc gia."
Mạc gia, vậy có khả năng chính là Mạc Lâm Thiên, hộ vệ của Nhã An... Tần Phong khẽ nhíu mày.
"Vị Mạc gia kia không chỉ giải quyết những rắc rối đó, mà còn nhờ ta giao khối ngọc bội không gian này cho Đại thiếu gia ngài." Vừa nói, Bàng Điểm Chủ vừa lấy ra một khối ngọc bội từ trong ngực.
Tần Phong nhận lấy ngọc bội, dùng thần thức quét qua, bên trong có vài hòm chứa đầy bạc, hẳn là lợi nhuận thu được sau khi bán đấu giá Tiên Nhân Túy.
Ngoài ra, bên trong còn có một phong thư.
Hắn mở ra xem, nét chữ trên giấy thanh tú, mang phong thái của bậc danh gia, hẳn là do nữ cải nam trang kia viết.
Dù sao lúc trước đối phương còn luôn chê chữ hắn xấu.
Nội dung trong thư cũng đơn giản, không gì khác ngoài việc nói rõ số lượng bạc thu được sau khi bán đấu giá Tiên Nhân Túy, và cả phần thù lao mà nàng ta đã khấu trừ.
Vừa nhìn thấy số tiền thù lao khổng lồ kia, Tần Phong liền giật giật khóe mắt, thầm mắng một câu gian thương.
Ngoài ra, trong thư còn đề cập đến chuyện hợp tác mở phân điếm Vọng Nguyệt Cư.
Ban đầu Nhã An muốn tự mình đến một chuyến, để bàn bạc cụ thể, nhưng dường như nàng ta rất bận, căn bản không thể rời đi.
Hơn nữa, sau khi Nam Vực Hoa Dung Đạo được thành lập, khắp nơi ở Nam Vực liên tục xuất hiện yêu quỷ gây họa.
Nàng ta lo lắng cho sự an toàn của bản thân, nên cũng không dám tùy tiện đi lại, vì vậy mới phái Mạc Lâm Thiên đến.
Tần Phong cất bức thư đi, trong lòng lại có chút tò mò.
Thiên Bảo Các có mặt khắp nơi ở Đại Càn, hơn nữa phía sau còn có người của Phụng Thiên Thành chống lưng, các bậc quyền quý phú thương nể mặt Thiên Bảo Các cũng là chuyện bình thường.
Nhưng Nhã An chỉ là thiếu đương gia của Ngọc Lâm Thành, nếu nàng ta tự mình ra mặt giải quyết đám tiểu nhân ở Tề Nguyên Thành thì cũng thôi đi.
Tại sao ngay cả một hộ vệ bên cạnh nàng ta cũng có năng lực lớn như vậy?
Thậm chí còn được người ta cung kính gọi là Mạc gia?
Tần Phong luôn có cảm giác, hắn vẫn còn xem thường nữ cải nam trang kia, có lẽ thân phận của đối phương còn cao hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
"Phân điếm ở Tề Nguyên Thành đã được xây dựng xong, hơn nữa ta cũng phái người đáng tin cậy trông coi, chắc là sẽ không có vấn đề gì."
Tiếp đó, Bàng Điểm Chủ lại báo cáo thêm nhiều việc khác.
Sau khi nghe xong, Tần Phong hài lòng gật đầu: "Ngươi vất vả rồi."
"Được chia sẻ gánh nặng cho Đại thiếu gia là vinh hạnh của ta, sắp đến giờ ngọ thiện rồi, hay là ta sắp xếp phòng cho Đại thiếu gia, dùng cơm xong rồi hãy đi?", Bàng Điểm Chủ cung kính hỏi.
Tần Phong nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, lắc đầu: "Phòng thì không cần đâu, ta thích ăn ở đại sảnh lầu một hơn, náo nhiệt."
"Vâng, vậy ta đi sắp xếp ngay."
...
Việc buôn bán của Vọng Nguyệt Cư rất phát đạt, đại sảnh lầu một lúc nào cũng đông nghịt người.
Chỗ ngồi mà Bàng Điểm Chủ sắp xếp là một vị trí gần cửa sổ, sau khi Tần Phong ngồi xuống, bên tai toàn là tiếng ồn ào cười nói của mọi người.
Nghe thật là thân thiết.
Tần Phong thích ngồi giữa đám đông, nghe lén... ừm khụ, nghe ngóng những câu chuyện thú vị ly kỳ trong miệng bá tánh.
Dù sao ở đây có đủ mọi thành phần trong xã hội, đi khắp nam bắc, những gì thấy nghe tự nhiên cũng khác nhau.
Đúng lúc Tần Phong vừa ăn vừa nghe say sưa, thì một giọng nói ma mị lại quen thuộc truyền vào tai.
Đó là một tiếng "ưm~" vô cùng thỏa mãn.
Chất giọng nữ đầy từ tính, khiến người ta nghe xong không nhịn được muốn dừng lại.
Tần Phong tò mò, nhìn theo tiếng động, chỉ thấy một mỹ nhân áo đen đang ngồi nghiêng người.
Tóc búi cao, góc nghiêng khuôn mặt tinh xảo, làn da trắng như tuyết, nốt ruồi son bên khóe miệng phải càng tôn lên vẻ quyến rũ.
Nàng ta có thân hình cực kỳ đẹp, gò bồng đảo như ẩn như hiện, đường cong uốn lượn, tấm lưng trần dưới lớp áo choàng đen hiện ra rõ mồn một.
Mỗi khi có nam tử đi ngang qua, đều theo bản năng khom lưng, giống hệt như một con tôm luộc!
Tần Phong trợn tròn mắt, mỹ nhân áo đen này chính là Mặc tỷ tỷ đã không từ mà biệt trước đó!
Hắn mừng rỡ đứng dậy, định tiến lại gần, hỏi xem những ngày qua đối phương đã đi đâu.
Nhưng đi được nửa đường, hắn bỗng khựng lại.
Vừa rồi tầm mắt bị che khuất, hắn còn chưa nhìn thấy, bàn mà Mặc tỷ tỷ ngồi, không chỉ có một mình nàng ta.
Ở phía bên kia bàn, còn có một tiểu cô nương cao đến eo hắn.
Tóc búi thành hai búi tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo như búp bê, tuy ngũ quan còn chưa hoàn toàn nẩy nở, nhưng không khó để tưởng tượng cô bé này sau này sẽ xinh đẹp động lòng người đến nhường nào.
Đặc biệt là đôi mắt to tròn long lanh, dường như phát sáng, khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy vui vẻ.
Cô bé này là ai, nàng ta có quan hệ gì với Mặc tỷ tỷ?
Tần Phong chậm rãi bước đến gần, chỉ nghe tiểu cô nương líu lo gọi một tiếng: "Nương~"
Hắn lập tức chết lặng tại chỗ.
Chuyện gì vậy? Mới có mấy ngày không gặp, con của Mặc tỷ tỷ đã lớn thế này rồi sao?
Cho dù yêu tộc không giống như loài người, phải mang thai mười tháng, nhưng hiệu suất sinh con nuôi con này có phải hơi cao quá rồi không?
Trong lòng Tần Phong ngũ vị tạp trần, vừa có sự an ủi khi Mặc tỷ tỷ đã làm mẹ, lại có một tia mất mát không rõ nguyên nhân.
Nghe vậy, mỹ nhân áo đen nuốt thức ăn trong miệng xuống, nhắc nhở: "Tiểu chủ, đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, phải gọi ta là dì, không phải gọi là nương!"
Tiểu cô nương xinh xắn nghiêng nghiêng đầu, líu lo nói: "Dì! Con muốn ăn đĩa thịt thịt kia."
"Ừm, lần này nói đúng rồi." Mỹ nhân áo đen rất hài lòng, sau đó gắp đĩa thịt kia vào bát của mình.
Tiểu cô nương thấy vậy, chớp chớp hai mắt, vẻ mặt rất ủy khuất, ngay sau đó liền có một tiếng vang như sấm sét nổ vang.
"Chuyện gì vậy? Sét đánh sao?" Mọi người trong đại sảnh giật nảy mình, tiếng sấm kia giống như nổ vang bên tai bọn họ.
Nhưng bọn họ ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời quang mây tạnh, ánh nắng rực rỡ, sao có thể có sấm sét được?
Tần Phong lại há hốc mồm.
Cách xưng hô tiểu chủ, dì, cộng thêm tiếng vang chấn động màng nhĩ kia!
Sự tình đã đến nước này, hắn làm sao không hiểu, tiểu cô nương xa lạ này, chính là con thú nhỏ trong Hắc Vụ Lâm lúc trước!
"Đúng rồi, đúng rồi, lúc trước ta đã xem qua, con thú nhỏ kia đúng là giống cái!
Không ngờ nó lại hóa thành hình người rồi?!"
Ngay lúc Tần Phong đang kinh ngạc, tiểu cô nương khịt khịt mũi xinh xắn, sau đó nghiêng đầu nhìn sang.
Nàng ta nhìn thấy Tần Phong, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Vội vàng bước xuống khỏi ghế, nhún chân một cái, tiểu cô nương nhảy lên, nhào vào lòng Tần Phong.
"Cha!" Tiểu cô nương giòn tan gọi.
Mọi người trong đại sảnh nghe tiếng nhìn sang, nhìn mỹ nhân áo đen một cái, lại nhìn tiểu cô nương một cái, trên mặt đều lộ ra vẻ hâm mộ.
Tần Phong lại ngây ngốc...