Chương 308: Ám độ Trần Thương
Chương 308: Ám độ Trần Thương
Trở lại vùng bị phong tỏa, vẻ lo lắng trên khuôn mặt của những người dân vây xem đã giảm bớt đi nhiều.
Trước đó, theo chỉ thị của Tần Phong, những người nhiễm bệnh bên trong đều đã được uống cháo, sắc mặt cũng đã hồi phục được phần nào.
Bách tính trông thấy Tần Phong, lời cảm kích không ngớt.
Sau khi đưa lệnh bài cho quan binh, Tần Phong thuận lợi đi vào trong.
Liếc mắt nhìn những người dân trước đó bị nhiễm thi độc, phần lớn đều đã trở lại bình thường.
“Tần y sư, cảm ơn ân cứu mạng.”
“Nếu không có Tần y sư ra tay, lần này chắc chắn thập tử nhất sinh, nếu ta mà chết, vợ con ở nhà biết làm sao.”
Đối mặt với những lời cảm kích của mọi người, Tần Phong đè tay xuống nói: “Tiếp theo ta sẽ kiểm tra cho các ngươi một lần nữa, xác định không có việc gì, ta sẽ bẩm báo với tri huyện đại nhân, xem có thể thả các ngươi ra ngoài, đoàn tụ với gia đình hay không.”
“Vậy thì làm phiền Tần y sư rồi.” Mọi người đồng thanh nói.
Ước chừng qua nửa canh giờ, A Mộc mang theo thống kê nơi ở của chúng bách tính, đến gặp Tần Phong.
Những bách tính này nhìn thấy A Mộc, cũng lên tiếng chào hỏi, trên mặt đa phần đều lộ ra vẻ mặt hiền hòa.
Tần Phong thấy vậy, trong lòng ghi nhớ, xem ra A Mộc này trong lòng bách tính có thanh danh không thấp.
Chờ đến khi kiểm tra xong cho tất cả mọi người, Tần Phong ba người tụ tập tại một gian phòng nhỏ.
“Tần công tử, ngươi xem.”
Tần Phong nhận lấy tờ giấy, quét mắt nhìn qua, sự phân bố nơi ở của những bách tính này trong Thư Lương thành, rất nhanh đã được hắn nắm rõ trong lòng.
Hắn đặt tờ giấy xuống, giả vờ như vô tình hỏi: “Những bách tính kia hình như rất thích ngươi?”
A Mộc ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Trước kia Thư Lương thành rất yên bình, nhiệm vụ của ta mỗi ngày là tuần tra trong thành.
Lúc rảnh rỗi, liền giúp bọn họ làm một số việc trong khả năng, cho nên bọn họ cũng đa phần quen biết ta.”
Nghĩ đến Thư Lương thành trước kia người người an cư lạc nghiệp, hiện tại lại xuất hiện tai họa thi quỷ, A Mộc không khỏi thở dài một tiếng: “Tần công tử, ngươi nói lần này tai họa thi quỷ của Thư Lương thành có thể vượt qua hay không?”
Tần Phong không trả lời, Thư Lương thành này đã không còn là tai họa thi quỷ đơn giản nữa, phía sau rõ ràng là có người đang âm mưu điều gì đó.
“Nếu như thủ lĩnh quân cướp Hổ Đầu Man là Dương Mãnh thật sự biến thành thi quỷ, với thực lực Thần Vũ tam phẩm lúc sinh thời của hắn, Trảm Yêu Ti tam thập lục tinh cũng chưa chắc đã có thể chống lại hắn, chỉ có Thần tướng đại nhân ra tay mới có khả năng.
Thế nhưng, Đại Càn Trảm Yêu Ti tổng cộng chỉ có mười hai vị Thần tướng, mỗi vực chỉ có ba vị, hơn nữa thường xuyên thần long kiến thủ bất kiến vĩ.
Lần này, Thạch đại nhân bọn họ đi cầu viện, có thể tìm được Thần tướng đại nhân đến đây cứu nguy hay không?” A Mộc vẻ mặt lo lắng.
Tần Phong cũng trầm mặt xuống, lúc trước tuy cơ duyên xảo hợp gặp qua hai vị Thần tướng Nam Vực, nhưng hắn cũng minh bạch, Thần tướng đại nhân quanh năm du lịch bên ngoài, chém giết yêu quỷ gây họa một phương.
Muốn tìm được tung tích của bọn họ, vô cùng khó khăn.
Mà càng khiến hắn lo lắng hơn chính là, e rằng đến lúc này, cũng không có ai đi cầu viện bên ngoài.
Thạch Tử Minh cùng Trương Thiên Nam hai người cũng là sống chết chưa rõ!
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Thương Phi Lan, người sau khẽ động tai, sau đó lắc đầu.
Có người đang nghe lén nơi này...... Tần Phong nhướng mày, sự tình quả nhiên như hắn dự liệu.
“Chỉ có thể đánh cược một phen.” Tần Phong nhìn về phía A Mộc trước mặt, khẽ thở dài một hơi.
Hắn bưng chén trà lên, rót đầy trà cho đối phương, mở miệng nói: “Ngươi cũng không cần quá lo lắng, Thạch đại nhân bọn họ ra ngoài cầu viện, nhất định sẽ mang về tin tức tốt.”
“Hi vọng là vậy.” A Mộc gật gật đầu, vừa định uống trà, bỗng nhiên trừng lớn hai mắt.
Bởi vì hắn nhìn thấy Tần công tử trước mặt, dùng ngón tay chấm nước trà viết gì đó trên mặt bàn.
Nhìn theo, nội tâm hắn khiếp sợ không gì sánh bằng, Tần công tử vậy mà nói Thạch đại nhân bọn họ rất có thể đã gặp nguy hiểm, hiện tại tai họa thi quỷ trong Thư Lương thành e rằng căn bản không có người ngoài biết được!
“Tần......”
“Uống trà.” Tần Phong mở miệng nói.
“Tốt...... tốt.” A Mộc bưng chén trà, tay có chút run rẩy.
“Thi độc trong cơ thể những bách tính kia cơ bản đã được ta loại bỏ, nhưng muốn triệt để chữa khỏi, còn cần một số dược liệu.
Dược liệu đó chỉ có Tấn Dương thành mới có, tên là Chu Hồng quả, cho nên tiếp theo ta có thể cần phải quay về một chuyến.” Tần Phong vừa nói, ngón tay vừa chấm nước trà không ngừng khắc họa trên bàn.
A Mộc liếc mắt nhìn thấy, nuốt nước miếng nói theo: “Tần công tử, là ngươi chữa khỏi cho bách tính trong thành, nếu ngươi đột nhiên rời đi, bọn họ nhất định sẽ bất an trong lòng.
Không bằng ta thay ngươi đi Tấn Dương thành một chuyến, mang dược liệu kia về?”
Tần Phong trầm ngâm một lát, đáp: “Như vậy cũng tốt, bất quá ngươi phải nhanh chóng một chút, thi quỷ trong thành còn chưa tìm được tung tích, thi độc rất có thể sẽ tái phát.”
Lại nhìn trên bàn, Tần Phong viết —— “Tri huyện và Tư Chính của Thư Lương thành có vấn đề, ngươi mượn cớ giúp ta lấy thuốc để cầu viện bên ngoài.
Nhớ kỹ, trước khi đi nhất định phải thông báo với Tư Chính một tiếng.”
A Mộc lo lắng cho an nguy của Tần công tử, lại lên tiếng: “Ta minh bạch rồi, chờ ta nói với Lý đại nhân một tiếng, liền lên đường đến Tấn Dương thành.
Bất quá, Tần công tử, ta rời đi sau, hộ vệ bên cạnh ngươi liền thiếu một người, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn......”
Tần Phong cười đáp: “Vô phương, có Thương cô nương bảo vệ ta là đủ rồi, hơn nữa ngươi có biết Kiếm Đạo Minh?”
“Kiếm Đạo Minh? Cái kia do ba đại gia kiếm đạo sáng lập ra gần đây? Cái này ta tự nhiên biết, đó chính là nơi đi của võ phu.” A Mộc kích động nói.
Tần Phong từ trong ngực lấy ra lệnh bài do Kiếm Đế tự tay khắc, nói: “Không giấu gì ngươi, kỳ thật ta sớm đã gia nhập Kiếm Đạo Minh, có lệnh bài này trong tay, có thể hướng Kiếm Đạo Minh cầu viện.
Bất quá lệnh bài này chỉ có thể sử dụng một lần, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, ta sẽ không sử dụng.
Hiện tại tình hình Thư Lương thành vẫn còn trong tầm kiểm soát, chỉ cần ngươi tìm được Chu Hồng quả, chúng ta lại chờ Thạch đại nhân bọn họ trở về, tai họa thi quỷ nhất định có thể dễ dàng giải quyết.”
Những lời này, Tần Phong cố ý nói cho người bên ngoài nghe.
Với tình hình hiện nay, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tư Chính và tri huyện kia nhất định sẽ không để người khác tùy tiện ra ngoài.
Tần Phong chỉ có thể dùng Kiếm Đạo Minh làm uy hiếp, bọn họ mới thả A Mộc rời đi.
“Vậy thì ta yên tâm rồi.” A Mộc đứng dậy, uống cạn chén trà, dường như đang bày tỏ quyết tâm nào đó: “Tần công tử yên tâm, ta nhất định sẽ nhanh chóng mang Chu Hồng quả kia về.”
Tần Phong lại dặn dò thêm vài câu, A Mộc nghe xong liền nghiêm nghị gật đầu, đẩy cửa rời đi.
Thương Phi Lan nghiêng đầu nhìn về phía nào đó, khẽ nói: “Người kia đi rồi, bất quá người này thật sự đáng tin tưởng sao? Ngươi vậy mà lại đưa thứ đó cho hắn.”
“Hiện tại chúng ta không còn cách nào khác, hơn nữa ta tin tưởng, người được bách tính tầng lớp dưới yêu mến, phần lớn đều là người lương thiện.” Tần Phong thở ra một hơi.
......
Trảm Yêu Ti, vị Tư Chính họ Lý sau khi nghe một người bẩm báo, suy tư nói: “Vậy mà lại có lệnh bài của Kiếm Đạo Minh, ngươi xác định hắn muốn A Mộc về Tấn Dương thành tìm thuốc?”
Người tới gật đầu nói: “Xác định không sai, hơn nữa ta cố ý hỏi một vị y sư trong thành, Chu Hồng quả loại dược liệu này rất hiếm thấy, hắn từng nhìn thấy trong y thư, ngoài Tấn Dương thành có Hắc Vụ Lâm, vừa vặn có loại dược liệu này.”
“Vương đại nhân bên kia nói như thế nào?”
“Để tránh sinh sự, có thể giả vờ cho đi, bất quá chuyện thi quỷ không thể để người ngoài biết được, trên đường đem hắn......” Nam tử làm động tác cắt cổ.
Khóe miệng tên họ Lý nhếch lên, trong mắt lóe hung quang: “Ta minh bạch rồi.”