Chương 420: Tranh đồ đệ
Chương 420: Tranh đồ đệ
Lại là tìm Trấn tiền bối...... Tần Phong nhíu mày, không rõ lai lịch đối phương.
Lúc này, nhị đệ lên tiếng: "Sư phụ sáng sớm đã đi Trảm Yêu Ti phục mệnh, chắc phải muộn một chút mới có thể trở về."
Lời vừa dứt, sắc mặt Tam hoàng tử bỗng chốc âm trầm: "Sư phụ?"
Hắn nhìn về phía Tần An, nhíu mày: "Là ai cho phép ngươi gọi Trấn Thiên Nhất là sư phụ?"
Lời vừa dứt, một cỗ kình khí mạnh mẽ hướng nhị đệ đánh tới, Tần Phong kinh ngạc, hắn không ngờ Tam hoàng tử tuổi còn trẻ, vậy mà đã là võ giả Thần Vũ ngũ phẩm!
Đối mặt với thế công bất ngờ, Tần An lộ vẻ không vui, cũng là phóng xuất khí thế trong cơ thể ra chống lại.
Hai người nhất thời bất phân thắng bại.
Kình khí va chạm, trong Tần phủ bỗng nổi lên cuồng phong, lưu lại trên mặt đất từng vết nứt.
Hộ vệ đi theo thấy Tam hoàng tử mãi không chiếm được thượng phong, lạnh giọng quát: "Dám đối với Tam hoàng tử điện hạ động thủ, thật to gan!"
Lời vừa dứt, hắn bước mạnh chân phải xuống đất, kình khí mạnh mẽ như mũi tên nhọn trong nháy mắt đánh úp về phía nhị đệ.
"Nhị công tử cẩn thận!" Hắc Than Đầu vội vàng nhắc nhở.
Tần phủ những người khác thấy vậy, đều là giật mình biến sắc, ai có thể ngờ tới, đối phương không nói không rằng, trực tiếp liền muốn động thủ?!
Dưới con mắt quan sát của dị năng, Tần Phong phát hiện trung niên nhân này rõ ràng là cao thủ Thần Vũ tứ phẩm, nếu nhị đệ trúng chiêu, chắc chắn sẽ bị trọng thương!
Ngay trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một đạo kiếm khí từ phía hồ đình Tần phủ bay tới, không chỉ chém nát kình khí của trung niên nhân, còn thừa thế chém về phía hắn.
Trung niên hộ vệ giật mình biến sắc, hắn có thể cảm nhận được uy năng cường đại từ kiếm khí truyền đến, lập tức không dám chậm trễ, vận chuyển toàn thân kình khí, hóa thành một tấm chắn màu vàng trước người.
Thế nhưng, lớp phòng ngự nhìn qua cứng rắn vô cùng này, chỉ trong nháy mắt, đã bị kiếm khí chém đến vỡ vụn.
Trung niên nhân vội vàng giơ hai tay bảo vệ yếu hại, chỉ nghe "ầm" một tiếng, thân thể hắn bay ngược ra ngoài, lướt qua cổng lớn Tần phủ, nặng nề rơi vào bức tường bên đường, bức tường trong nháy mắt sụp đổ.
Xoạt!
Trung niên nhân từ trong đống đổ nát nhảy ra, chắn trước người Tam hoàng tử, một kích vừa rồi tuy không tạo thành thương tổn trí mạng cho hắn, nhưng cũng khiến hắn bị thương không nhẹ.
Trên hai cánh tay, vết máu hung dữ, y phục rách nát.
"Là ai?!" Trung niên nhân hướng về phía kiếm khí đánh tới quát lớn, thần sắc ngưng trọng.
Không bao lâu, một thân ảnh áo trắng từ trên trời giáng xuống, chậm rãi đáp xuống bên cạnh Tần Phong, không phải Liễu Kiếm Ly thì còn có thể là ai?
"Liễu Kiếm Ly." Trung niên nhân lẩm bẩm một tiếng, sắc mặt vô cùng khó coi.
Kiếm thần trẻ tuổi nhất lịch sử Đại Càn, ai mà không biết, ai mà không hay?
Lúc này, hắn mới nhớ tới, Liễu Kiếm Ly danh chấn thiên hạ chính là nương tử của Tần gia trưởng tử Tần Phong!
Tam hoàng tử liếc mắt nhìn Liễu Kiếm Ly, tia tham lam trong mắt lóe lên rồi biến mất.
Trung niên nhân tự biết không địch lại, liền lên tiếng uy hiếp: "Cho dù ngươi là Liễu Quốc Công chi nữ, dám đối với Tam hoàng tử điện hạ động thủ, cũng chỉ có một con đường chết..."
Thế nhưng hắn còn chưa nói hết, tiếng bạt tai thanh thúy trong nháy mắt vang lên.
Không chỉ đánh cho trung niên nhân ngây người, mà còn đánh cho tất cả mọi người có mặt đều ngây người.
Tam hoàng tử xoa xoa cổ tay, lạnh giọng nói: "Ta cùng Tần gia nhị công tử bất quá chỉ muốn luận bàn một chút, khi nào đến lượt ngươi tùy tiện ra tay.
Chờ lát nữa về hoàng cung, tự mình đi lĩnh một ngàn trượng."
Trung niên nhân không dám cãi lời, lui về sau một bước nói: "Thuộc hạ lĩnh mệnh."
Tiếp đó Tam hoàng tử cười nói: "Vừa rồi là hiểu lầm, ta bất quá là thấy Tần gia nhị công tử tuổi tác tương đương với ta, thực lực cũng tương đương, cho nên muốn luận bàn một chút mà thôi, không có ác ý.
Đã Đao Cuồng Trấn đại nhân còn chưa hồi phủ, nếu không ngại, ta muốn ở Tần phủ quấy rầy một lát."
Tần lão gia tự nhiên không thể nào công khai đuổi Tam hoàng tử đi, chỉ có thể mời hắn vào Tần phủ.
Mà Tần Phong lại nhìn chằm chằm bóng lưng Tam hoàng tử, rơi vào trầm tư, lúc đầu đối phương ra tay, rõ ràng không giống như là có ý định luận bàn.
Thái độ của Tam hoàng tử thay đổi, hoàn toàn là sau khi nương tử nhà hắn xuất hiện.
"Chẳng lẽ là hắn tự biết không ai là đối thủ của nương tử ta, cho nên mới chịu thua?"
Tần Phong suy nghĩ một lát, lại phủ định ý nghĩ này, trực giác của nam nhân, khiến hắn cảm thấy Tam hoàng tử tuyệt đối là đang che giấu tâm tư xấu xa nào đó.
......
"Không biết Tam hoàng tử điện hạ đến tìm Trấn đại nhân, là vì chuyện gì?" Trong đại sảnh, Tần lão gia lên tiếng hỏi.
Tam hoàng tử liếc mắt nhìn Tần An, lại nhìn những người khác trong phủ: "Võ đấu đại bỉ hôm qua, khiến ta đối với Trấn đại nhân sinh lòng kính ngưỡng.
Bản thân ta cũng là võ giả tu luyện Thần Vũ, hơn nữa cũng là nghiên tập đao đạo, cho nên muốn bái Trấn đại nhân làm sư phụ, mong được tiến thêm một bước trên con đường đao đạo."
Lời vừa dứt, sắc mặt Tần Phong cùng những người khác đều biến đổi.
Tam hoàng tử tiếp tục nói: "Ta từng nghe người ta nói, Trấn đại nhân chưa từng thu đồ đệ, cho nên lần này cũng là mang theo thành ý mà đến.
Bất quá vừa rồi ở cửa Tần phủ, ta hình như có nghe nhị công tử xưng hô Trấn đại nhân là sư phụ?"
Nhị đệ vừa định trả lời, đã bị Tần Phong đưa tay ngăn lại: "Không sai, nhị đệ nhà ta đúng là đã bái Trấn đại nhân làm sư phụ."
"Thì ra là vậy." Tam hoàng tử dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Qua hồi lâu, hắn mới lên tiếng lần nữa: "Vậy ta phải nói lời xin lỗi trước với mọi người, ta cũng hy vọng có thể bái Trấn đại nhân làm sư phụ, nhưng ta lại không thích cùng người khác chung một sư phụ.
Cho nên, lát nữa, nếu Trấn đại nhân thu ta làm đồ đệ, mà hủy bỏ quan hệ sư đồ với nhị công tử, mong mọi người đừng trách tội."
Lời nói tràn đầy tự tin, giống như đang trần thuật một sự thật, mà hắn cũng có tư cách để nói như vậy.
Dù sao hắn chính là hoàng tử có nhiều người ủng hộ nhất trong hoàng cung, ngoại trừ Thái tử ra.
Nếu có thể kết giao quan hệ tốt với hắn, nhỡ đâu ngôi vị Thái tử có thay đổi, tương lai chưa chắc đã không thể bay lên cành cao.
Nhị nương len lén nắm lấy tay áo lão gia, thần sắc lo lắng.
Lão gia đưa tay đặt lên mu bàn tay nhị nương, khẽ vỗ về an ủi.
Nhị đệ nghe vậy, nắm chặt tay phải, quay đầu nhìn đại ca.
Tần Phong nghe vậy, lại là sắc mặt như thường: "Sư phụ thu đồ đệ, vốn là giảng cứu chữ duyên.
Nếu Trấn đại nhân lựa chọn Tam hoàng tử điện hạ, mà không lựa chọn nhị đệ nhà ta, vậy chỉ có thể nói nhị đệ nhà ta cùng Trấn đại nhân không có duyên phận."
Tuy nói như vậy, nhưng Tần Phong tự nhiên không hy vọng chuyện này thật sự xảy ra.
Hắn sở dĩ nói ra lời này, cũng chỉ là bởi vì tin tưởng nhân phẩm của Trấn Thiên Nhất mà thôi.
Trấn đại nhân tuyệt đối không phải là loại người tham lam quyền thế, a dua theo kẻ mạnh!
"Có lời này của ngươi, ta liền yên tâm." Tam hoàng tử khẽ cười.
Đại sảnh nhất thời rơi vào yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang chờ đợi Trấn Thiên Nhất trở về.
Khoảng hai nén nhang sau, theo hai tiếng đáp đất nhẹ nhàng.
Thân ảnh Trấn Thiên Nhất cùng Ngu Mi xuất hiện trước mặt mọi người.
"Sư phụ..." Nhị đệ yếu ớt gọi một tiếng, bởi vì lời nói vừa rồi của Tam hoàng tử, hắn gọi tiếng sư phụ này không được dõng dạc cho lắm.
"Ta còn đang tò mò vì sao trong sân không thấy người luyện đao, còn tưởng là ngươi đang lười biếng, không ngờ lại ở chỗ này." Trấn Thiên Nhất nhướng mày, sau đó nhìn về phía nam tử ngồi ở vị trí chủ vị.