Nương Tử Nhà Ta Là Kiếm Thần (Dịch Full)

Chương 432 - Chương 432: Chấn Động Bốn Phía

Chương 432: Chấn động bốn phía Chương 432: Chấn động bốn phía

Văn Thánh Đạo Giả có thể nhớ kĩ mười vạn quyển sách không phải là giả, thế nhưng nhớ kĩ chắc chắn là nhớ kĩ nội dung trong sách, ai rảnh rỗi sinh nông nổi mà đi nhớ nội dung đó ở trang nào dòng nào?

Cho dù là mọi người ở Quốc Tử Giám, hay là bách tính vây xem phía dưới đài, cũng không ngờ Tần Phong lại có chiêu này.

“Ngươi… Ngươi hỏi như vậy là sao?!” Nam tử kia lo lắng nói.

“Chẳng phải ngươi tự xưng là đối với sử sách nhớ như lòng bàn tay sao, vấn đề này cũng có liên quan đến sử sách, nếu ngươi không đáp được, vậy thì nhận thua đi.” Tần Phong thản nhiên nói.

Nam tử kia vắt óc suy nghĩ, cũng chỉ mơ hồ nhớ được nội dung đó ở nửa quyển sách đầu, đừng nói là dòng nào, cho dù là trang nào hắn ta cũng không đáp được.

Tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, đã ngươi muốn chơi như vậy, ta đây cũng sẽ chơi cùng ngươi.

Vấn đề đầu tiên ngươi hỏi ta, ở trong…”

Lời còn chưa dứt, khóe miệng Tần Phong hơi nhếch lên, trực tiếp đáp: “《Bắc Thông Dã Sử》 trang bảy mươi ba, dòng thứ tám.”

“Cái gì?!” Nam tử kia lại một lần nữa ngây người.

Bên phía Quốc Tử Giám, sắc mặt Mạc Tế Tửu âm trầm vô cùng: “Giả vờ giả vịt.”

Hắn ta làm sao có thể tin tưởng, một người ngay cả nội dung trong sách trang nào dòng nào cũng nhớ rõ không sai một chữ?

Nam tử kia tự nhiên cũng không tin, vội vàng lấy 《Bắc Thông Dã Sử》 từ trong không gian bảo khí ra, sau đó lật đến trang sách mà Tần Phong vừa nói.

Nhìn kĩ một cái, quyển sách rơi xuống đất, cả người hắn ta cũng ngây ra tại chỗ: “Không… Không sai.”

Sao có thể như vậy?!

Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Nam tử kia vẫn không tin, chỉ cho rằng đối phương đã sớm ghi nhớ trang và dòng của câu hỏi mà mình đưa ra, mục đích là để đánh úp hắn ta một cái.

Vì vậy liền không biết xấu hổ nói: “Vừa rồi không tính, ta còn chưa hỏi xong, ngươi đã trả lời, sao ngươi biết ta muốn hỏi trang nào, dòng nào?”

Các bách tính nghe vậy, phía dưới đài vang lên tiếng la ó không ngớt.

Sắc mặt nam tử kia đỏ bừng, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu ngươi có thể nói ra câu hỏi thứ sáu của ta, ở trong quyển sách nào trang nào dòng nào, ta liền tâm phục khẩu phục!”

Tần Phong trầm ngâm một lát, sau đó tự tin đáp: “《Thiên Nguyên Thông Giám》 trang chín trăm mười tám, dòng thứ mười bảy.”

Nam tử kia đã sớm lấy sử sách ra, sau đó lại lật đến trang sách mà Tần Phong vừa nói, quyển sách lần nữa rơi xuống đất, cả người hắn ta loạng choạng lui về phía sau, vẻ mặt không dám tin.

“Là… Là ta thua.”

Lời vừa dứt, tiếng hoan hô của bách tính vang lên không dứt.

Mà đối lập với điều đó, là một đám người Quốc Tử Giám với sắc mặt vô cùng khó coi.

Nam tử kia ủ rũ quay về hàng ngũ, xấu hổ nói: “Tại hạ bất tài, làm mất mặt Quốc Tử Giám.”

Mạc Tế Tửu tuy trong lòng tức giận, nhưng vì không muốn mất nhuệ khí, vẫn an ủi: “Không sao, ai cũng không ngờ, hắn ta ngoài y thuật và kỹ thuật ra, đối với lịch sử cũng am hiểu như vậy.

Tiếp theo ai lên, nhất định không được chủ quan.”

Trận đầu tiên đã thất bại, hơn nữa là thua triệt để.

Mọi người ở Quốc Tử Giám không còn tự tin như lúc ban đầu, ngược lại có chút sợ hãi rụt rè.

Nhỡ đâu đối phương ngoài lịch sử ra, lại vừa khéo am hiểu sở học của mình thì sao?

Chuyện ngày hôm nay chắc chắn sẽ khiến người Phụng Thiên Thành đều biết, ai cũng không muốn mất mặt như vậy.

“Lâm huynh, hay là huynh lên đi?”

“Tiêu huynh nói đùa, tại hạ học thức nông cạn, kém xa Lưu huynh.”

“Ta còn muốn chuẩn bị thêm một chút, trận sau sẽ lên.”

Mạc Tế Tửu nghe vậy, tức giận quát: “Chưa đánh đã sợ, cũng xứng là học sinh Quốc Tử Giám sao?”

Hắn ta liếc nhìn mấy người, chỉ vào người họ Lâm nói: “Ngươi lên!”

“Tuân mệnh, Mạc đại nhân.” Nam tử họ Lâm bất đắc dĩ đáp.

Một trận tỷ thí kết thúc, kết quả tự nhiên không nằm ngoài dự đoán, Tần Phong lại một lần nữa giành chiến thắng.

Tiếng hoan hô của bách tính vang dội, sắc mặt mọi người ở Quốc Tử Giám vô cùng khó coi.

Tiếp theo là trận thứ ba, trận thứ tư… Tần Phong không ngoại lệ, toàn bộ đều giành chiến thắng, hơn nữa là với khí thế áp đảo!

Tất cả mọi người đều khiếp sợ không thôi, tinh thông lịch sử cũng thôi đi, đối với trị quốc luận đạo, lục nghệ, thủy lợi địa chất các loại tạp học cũng am hiểu như vậy?

Chẳng lẽ không có thứ gì mà Tần sư không biết sao?

Các học tử Hàn Môn Thư Viện đều trừng lớn hai mắt, trong mắt lộ ra vẻ sùng bái, cùng với tự hào.

Tần sư của bọn họ quả nhiên là vô sở bất năng!

Trong xe ngựa, mỹ nhân kinh ngạc nói: “Công tử, người kia còn trẻ như vậy, sao cái gì cũng biết?”

Thái tử cũng không đáp được, chỉ có thể cảm khái một câu: “Tần huynh đúng là không thể dùng lẽ thường để suy đoán.”

Ở một nơi khác, trong Đăng Thiên Lâu, Dương Khiêm và Phí Tuân tự nhiên cũng đang chú ý đến trận luận học này.

Ban đầu bọn họ cũng khá lo lắng, sợ Tần sư đệ mất mặt trước mặt mọi người.

Thế nhưng theo diễn biến của trận tỷ thí, sự lo lắng này lại biến thành đồng tình với người của Quốc Tử Giám.

Bên phía Quốc Tử Giám, đúng là không có một ai có thể đánh được.

“Bất quá ta thật không ngờ, Tần sư đệ học tập lung tung như vậy?” Phí Tuân hiếu kỳ nói.

Dương Khiêm suy nghĩ một chút rồi đáp: “Ngươi chẳng lẽ quên, Tần sư đệ từng xông qua học cung, thời gian trong đó trôi qua khác với bên ngoài.

Ai biết được hắn ta rốt cuộc đã đọc qua bao nhiêu quyển sách, Quốc Tử Giám lần này, đúng là tự mình hại mình.”

“Hửm? Học trò của Mạc Tế Tửu hình như muốn đích thân lên sân, ta nhớ người đó tên là Đường Phi, con trai của binh bộ thượng thư lang, am hiểu…”

“Binh pháp.” Phí Tuân lộ ra vẻ đồng tình, tiếc nuối lắc đầu.



“Thật là vô lý, các ngươi đúng là làm mất mặt Quốc Tử Giám!

Đường đường là người của Quốc Tử Giám, vậy mà ngay cả một người ngoài cũng không bằng?” Mạc Tế Tửu rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, lên tiếng quát.

Mọi người nghe vậy, đều cúi đầu xuống.

Lúc này, Đường Phi cười nói: “Ân sư đừng tức giận, hắn ta đã liên tiếp chiến đấu hơn mười trận, mà trên Văn Tâm Đài lại khá hao phí văn khí, lúc này hắn ta nhất định đã sức cùng lực kiệt.

Đệ tử lên đó, đả kích nhuệ khí của hắn ta, khiến hắn ta mất mặt.

Mà vào lúc hắn ta đang kiêu ngạo nhất, trước mắt bao người, cho hắn ta một trận thua, có lẽ có thể một đòn đánh tan Văn Tâm Đài của hắn ta.”

Câu nói cuối cùng, Đường Phi nói rất nhỏ, đây cũng chính là mục đích cuối cùng của việc triển khai luận học!

“Tốt, ta tin tưởng ngươi sẽ không để vi sư thất vọng.”

Dưới sự dẫn dắt của Văn Tâm Đài, Đường Phi bay lên đài cao, trên mặt vẫn treo nụ cười hiền lành vô hại đó.

Tần Phong chau mày, hắn biết người này không giống những đối thủ trước đó, không dễ đối phó.

Chỉ nghe Đường Phi nói: “Tần huynh quả thực rất lợi hại, ta còn chưa từng thấy ai có thể am hiểu nhiều lĩnh vực học thuật như vậy.

Nhưng… Chiến thắng của ngươi cũng nên dừng lại ở đây rồi.”

Dừng một chút, Đường Phi nhìn lướt qua mọi người phía dưới đài, sau đó nói tiếp: “So tài học thức, dẫn kinh điển, nói cho cùng cũng chỉ là trên lý thuyết, ta muốn so với Tần huynh một thứ khác biệt một chút.”

Lời vừa dứt, hắn ta vung tay phải lên, một bàn cờ đen nghịch gió phất phới.

Phụng Thiên Thành, Liễu quốc công phủ, Liễu Thiên Lộc vẫn luôn dùng nhãn lực hơn người để quan sát trận luận học kinh ngạc nói: “Bách binh diễn võ bàn?”
Bình Luận (0)
Comment