Chương 530: Tiến quân vào thành Quỳnh Vũ
Chương 530: Tiến quân vào thành Quỳnh Vũ
Sở Vương ngừng một chút, rồi lên tiếng: "Liễu Quốc Công chi nữ Liễu Kiếm Ly, Tam Phẩm Kiếm Thần trẻ tuổi nhất lịch sử.
Long Tộc Thương Long nhất mạch, nữ tử quả nhiên đều là tuyệt sắc giai nhân, ta từng gặp qua phụ thân nàng một lần, nhưng mà chắc hẳn, ông ấy cũng không nhớ rõ ta."
Liêu Viễn nghe vậy trong lòng chấn động, danh hào Liễu Kiếm Ly, trong Đại Càn ai mà không biết ai mà không hay?
Kiếm đạo thiên phú tuyệt luân, sau khi độ kiếp Thiên Địa Bá Quyền Ấn Chứng thất bại, nửa thân tàn phế, kết quả lần nữa xuất hiện trong mắt thế nhân, đã bước chân vào Tam Phẩm Kiếm Thần chi cảnh.
Về phần uy danh Long Tộc, tự nhiên như sấm bên tai, đặc biệt là Thương Long nhất mạch, càng tương đương với hoàng tộc trong đó.
Chờ chút... Liêu Viễn bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, kinh ngạc nhìn về phía hắc y công tử, nếu hắn nhớ không lầm, hai vị nữ tử này đều là nương tử của đối phương?
Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Liêu Viễn, Sở Vương nói: "Lúc trước Phụng Thiên Thành Long Tộc bày đài chiêu thân, náo nhiệt huyên náo, ngươi hẳn là cũng nghe qua một ít."
Liêu Viễn ngẩn người, sau đó gật đầu: "Sau đó nghe nói có một vị Văn Thánh Đạo Giả xông qua ba tràng đài do Long Tộc bày ra, cưới Long Tộc chi nữ, dương oai cho nhân tộc chúng ta, chờ chút."
Nói đến đây, Liêu Viễn thẳng thừng nhìn về phía Tần Phong, chẳng phải đều trùng khớp sao?
"Không sai, người kia chính là Tần gia Tần Phong, Minh Hoàng đích thân phong làm nội các đại học sĩ, học thức uyên bác, từng ở bên ngoài Hạo Văn Viện cùng Quốc Tử Giám mọi người tỷ thí, chưa từng một lần thất bại.
Trên binh pháp tạo nghệ, càng làm cho người ta phải thán phục, trong miệng Tây Vực chúng tướng sĩ truyền tai nhau về quỷ đạo của binh gia, cũng là xuất phát từ sự lý giải của hắn đối với binh pháp." Sở Vương cười nói.
Liêu Viễn lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn vốn tưởng rằng binh pháp này là xuất phát từ quân thần Liễu Thiên Lộc, không nghĩ tới lại là tiểu tử này?
Không biết từ lúc nào ta đã nổi tiếng như vậy rồi... Tần Phong ưỡn thẳng lưng, giả vờ khiêm tốn nói: "Sở Vương đại nhân quá khen rồi."
Sở Vương tiếp tục đem những chiến tích mà Tần Phong đã làm ra nói ra hết, như kể bảo vật gia truyền.
Y thuật siêu phàm, chế tạo thuốc nổ, mở Thái Bình Thư Viện thu nhận con em nhà nghèo, giải quyết tai họa thi quỷ ở Thư Lương Thành, cải tiến Ngự Binh Quyết bổ sung chỗ thiếu sót, thậm chí ngay cả chế độ khoa cử mà bệ hạ đang thi hành cũng được nhắc đến.
"Nếu thuốc nổ vốn là do hắn phát minh, như vậy mang theo bên người cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Cho dù Minh Hoàng biết được, cũng sẽ không nói gì thêm." Sở Vương bưng chén trà trên bàn đá lên, nhẹ nhàng thổi một hơi.
Sự khiếp sợ trước đây của Liêu Viễn đều không bằng một ngày hôm nay, hắn vạn vạn không ngờ tới, thuốc nổ lại thật sự là do Tần Phong phát minh.
Nói đi cũng phải nói lại, đối phương tuổi còn trẻ như vậy, làm sao có thể làm được đến mức này? Phạm vi am hiểu rộng lớn như vậy!
Mà thần sắc của Tần Phong lại hơi biến đổi, một chút khoe khoang trước mặt mọi người, khiến cho tâm tình vui vẻ.
Nhưng Sở Vương lại quá hiểu rõ hắn, giống như đã bí mật điều tra qua, khiến cho hắn có chút không được tự nhiên!
Đặc biệt là chế độ khoa cử, lúc trước hắn gặp An Nhã công chúa, nhờ nàng dâng lên cho Minh Hoàng, từ đầu đến cuối đều không nhúng tay vào.
Lẽ ra, trừ Minh Hoàng và An Nhã ra, hẳn là không ai biết chế độ khoa cử có liên quan đến hắn mới đúng, nhưng Sở Vương này là từ đâu mà biết được?
Tần Phong ngẩng đầu nhìn về phía Sở Vương, hai người ánh mắt giao nhau.
Về phần Sở Vương, Tần Phong đọc nhiều sách vở tự nhiên cũng hiểu biết hơn người thường một chút.
Lúc trước tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, kỳ thật ngoại trừ Minh Hoàng hiện nay ra, Tây Vực Sở Vương cũng là một ứng cử viên sáng giá, trong triều tiếng tăm rất cao.
Nhưng khiến người ta vạn vạn không ngờ tới chính là, Sở Vương lại chủ động rút lui khỏi cuộc chiến tranh đoạt vương vị, mà lý do đưa ra, chỉ là bởi vì Minh Hoàng là Đại Càn trữ quân, chính thống của quân vương!
Người như vậy, vì sao lại quan tâm đến ta như vậy?
Tần Phong thần sắc phức tạp, lặng lẽ dựa vào hai vị nương tử, để tìm kiếm cảm giác an toàn.
Trong sân nhỏ này, còn có mấy tên hộ tống, vừa nhìn liền biết là cao thủ lợi hại.
Tuy rằng đơn đả độc đấu thực lực không bằng nương tử, nhưng mà không chịu nổi người đông thế mạnh.
Sở Vương đoán được suy nghĩ của hắn, buông chén trà trong tay xuống: "Ngươi không cần phải đề phòng ta như vậy, ta sở dĩ hiểu rõ ngươi như thế, không gì khác chính là từng cùng Minh Hoàng truyền tin, trong thư hắn có nhắc đến ngươi vài lần.
Từ khi sinh ra đến nay, quen biết hắn nhiều năm như vậy, còn chưa từng thấy hắn đối với một người nào đó để tâm như vậy.
Xem ra, hắn đối với ngươi cũng là rất thưởng thức.
Nghĩ lại cũng đúng, chế độ khoa cử được thi hành, khiến cho Kim Long mở mắt, quốc vận hưng thịnh, hắn sợ là hưng phấn đến mấy đêm không ngủ được."
Tần Phong vạn vạn không ngờ tới, tất cả những điều này lại là do Minh Hoàng truyền tin mà nói.
Ở trong Phụng Thiên Thành, những chuyện hắn làm tự nhiên không thể nào giấu diếm được Minh Hoàng, biết rõ ràng như vậy cũng là lẽ thường.
Mà càng khiến cho Tần Phong không ngờ tới chính là, quan hệ của Minh Hoàng và Sở Vương lại tốt như vậy, ngày thường còn có truyền tin liên lạc?
"Có lẽ là năm đó Sở Vương chủ động rút lui khỏi cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, cho nên mới có được sự tín nhiệm của Minh Hoàng?" Tần Phong suy đoán như vậy.
Sự đề phòng trong lòng hắn hơi giảm bớt, nhưng thân thể lại vẫn ở bên cạnh hai vị nương tử.
Thế đạo quá xấu, lòng người quá hiểm ác, không thể nào bởi vì một câu nói của người khác, liền dễ dàng tin tưởng đối phương.
"Sở Vương nói gì vậy, vãn bối sao có thể đề phòng ngài, chẳng qua là tuân theo lễ pháp, giữ khoảng cách mà thôi."
Sở Vương thấy vậy, cười như không cười: "Làm người quả nhiên là viên dung, khó trách có thể có được mỹ nhân tâm.
Vừa cưới Đại Càn thiên kiêu Liễu Kiếm Ly, lại cưới Thương Long nhất mạch thần long kiến thủ bất kiến vĩ, không biết bao nhiêu nam tử trên đời đang hâm mộ ngươi.
Nếu như lại cưới thêm một vị công chúa đương triều, cả đời này sợ là không còn gì tiếc nuối."
Lời này vừa nói ra, Tần Phong chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát: "Sở Vương nói đùa rồi, vãn bối thân phận như vậy sao có thể xứng với công chúa."
"Có xứng hay không, còn không phải là một câu nói của Minh Hoàng.
Huống chi, theo như ta được biết trong thư, chế độ khoa cử sở dĩ có thể truyền vào tai Minh Hoàng, là do ngươi nhờ đến quan hệ của An Nhã công chúa."
Liễu Kiếm Ly và Thương Phi Lan nghe vậy, đồng thời nhìn về phía Tần Phong.
Tướng công nhà mình, từ lúc nào lại có dây mơ rễ má với công chúa đương triều?
Sở Vương này thật là không có mắt nhìn, chuyện gì không nói lại đi nói chuyện này... Tần Phong cảm nhận được sát khí, lập tức chuyển chủ đề: "Hiện tại Tây Vực nước sôi lửa bỏng, kỳ thật vãn bối lần này đến gặp Sở Vương, là có chuyện quan trọng muốn bẩm báo."
...
Nghe xong Tần Phong thuật lại, Sở Vương nhíu mày: "Tây Vực Tư Mệnh Phó Nhược Vân trước đó đã truyền tin cho ta, ta ở Minh Khải thành này, kỳ thật cũng là vì chờ ngươi.
Chỉ là không nghĩ tới, tình hình hiện nay, so với dự đoán còn nguy cấp hơn."
Thi Sơn đi qua, yêu quỷ Ngạo Nhân trong đêm thần thực đang ở trong thành Quỳnh Vũ, còn về phần U Minh quỷ giới trong truyền thuyết... Sở Vương không dám nghĩ tiếp nữa.
Hắn nghiêng đầu nhìn về một bên: "Người được phái đi Phụng Thiên Thành cầu viện, hiện tại có tin tức gì chưa?"
Một tên hộ tống lắc đầu: "Cho đến nay vẫn bặt vô âm tín."
Sở Vương sắc mặt trầm xuống: "Người được phái đi cầu viện là Thần Vũ tứ phẩm đỉnh phong, với tốc độ của hắn không lý nào đã lâu như vậy trôi qua, mà vẫn chưa có tin tức...
Xem ra là có địch nhân, chặn đường Tây Vực đi đến Phụng Thiên Thành."
Tần Phong nhíu mày, theo như lời này, chẳng phải là không còn viện binh sao?
Hiện tại thi quỷ khẳng định đang tàn phá Tây Vực, mà theo sát lục càng ngày càng nhiều, Ngạo Nhân cũng sẽ càng sớm thức tỉnh, tình thế đã cấp bách.
Sở Vương lập tức đứng dậy, truyền đạt một loạt mệnh lệnh.
Đầu tiên là phái người liên lạc với Tây Vực Tư Mệnh Phó Nhược Vân, tiếp theo là chia Sở Vương Quân thành mấy lộ nhân mã, chống lại những thi quỷ đang hoành hành kia.
Cuối cùng, chính là tập kết tướng sĩ thiện chiến trong tay, xuất phát đến thành Quỳnh Vũ.
Dù sao nơi đó, mới là căn nguyên của tai họa Tây Vực!