Nương Tử Nhà Ta Là Kiếm Thần (Dịch Full)

Chương 538 - Chương 538: Những Binh Sĩ Này, Không Nên Chết Ở Đây

Chương 538: Những binh sĩ này, không nên chết ở đây Chương 538: Những binh sĩ này, không nên chết ở đây

Thiên Khôi đã chết, thi thể yêu quỷ tự nhiên không người khống chế.

Tây Vực các nơi thành trì, yêu quỷ xâm chiếm như con rối gỗ đứt dây, thi thể lả xuống.

“Chẳng lẽ, kết thúc rồi sao?” Có Trảm Yêu Nhân ngẩn người một lúc, hiếu kỳ hỏi.

Thiên Thành Trảm Yêu Ti Tư Chính, một trong ba mươi sáu tinh tú, nhìn về phía Quỳnh Vũ thành, bầu trời đêm nơi đó đã biến sắc.

Mà nơi này cách Quỳnh Vũ thành gần sáu ngàn dặm, khoảng cách xa như vậy, vẫn có thể nhìn thấy dị biến.

Có thể thấy được, nơi đó đang xảy ra biến cố kinh người cỡ nào!

“Không, tai họa thực sự, có lẽ mới chỉ là bắt đầu...”

Sắc mặt Tần Kiến An vô cùng khó coi, tiếp đó hắn chỉ nhìn thấy Tần Vân Ngạ đến sau, đánh mạnh vào bụng, các nơi quỷ diện nhân đang ở, hư không mở ra cái miệng máu to như chậu máu.

Quỷ Đao từng bước bước vào trong đó, trước khi rời đi, hắn quay đầu lại nói: “Cũng không biết thực lực bây giờ của ngươi, có thể đối phó với Ngao Nhân không?”

Lời nói rơi xuống, hắn liền biến mất cùng Tần Vân Ngạ trong cái miệng hư vô.

Những nơi khác, Cung Độc, Quỷ Phật cũng lần lượt rời đi.

Cung Thương thấy Cung Độc bỏ chạy, thi triển Phong Quyển Tàn Vân, muốn giữ đối phương lại, nhưng chỉ là uổng công.

Mà hiện tại, truy sát những kẻ gây ra tai họa Tây Vực này đã không còn là chuyện cấp bách nữa.

Bởi vì, trên bầu trời Quỳnh Vũ thành, U Minh chi hỏa bắt đầu lan rộng, nơi nào đi qua, tất cả sinh linh đều như bị ma nhập, hai mắt đờ đẫn, không nhúc nhích.

Đó là bản mệnh thần thông của Ngao Nhân sau khi thôn phệ thần hồn thần ma, có thể hấp thu sinh hồn vạn vật!

Phó Nhược Vân ngẩng đầu hỏi: “Bây giờ, phải làm sao?”

Tần Kiến An không quay đầu lại: “Mọi người cứ ở lại đây, ta đi giải quyết.”

Phó Nhược Vân nhíu mày, ngữ khí bất mãn: “Khẩu khí thật lớn, nơi này là Tây Vực chứ không phải Bắc Vực, ta là Tư Mệnh nơi này, không cần phải nghe lệnh của ngươi.

Tên kia xuất hiện trên địa bàn của ta, ta tự nhiên phải đi.”

Tần Kiến An nhíu mày, lại nghe hai nàng con dâu đồng thanh lên tiếng: “Chúng ta cũng muốn đi.”

Tần lão gia chỉ cảm thấy một đầu hai lớn, hắn xoay người, quát khẽ: “Thực lực của Ngao Nhân còn hơn cả Quỷ Đao, ngay cả ta cũng không nắm chắc phần thắng, hai người các ngươi đi thì có thể làm được gì?”

Liễu Kiếm Ly hai người nhìn Tần lão gia vừa quen thuộc vừa xa lạ này, nhất thời im lặng.

Thương Phi Lan mím môi nói: “Cha, Tần Phong ở đó, con muốn đi bảo vệ an nguy cho huynh ấy!”

Ngữ khí kiên định không dời.

Liễu Kiếm Ly càng trực tiếp nói: “Cho dù quỷ thần giáng thế, Tần Phong ở đâu, ta liền đi đó.”

Nhìn hai nàng con dâu bướng bỉnh, Tần lão gia rốt cuộc cũng chịu thua.

Hắn sớm đã biết, hai người này đều không để người khác bớt lo.

Nhưng Phong nhi có thể cưới được hai nữ tử như vậy, lại khiến hắn vô cùng an ủi.

Ít nhất nếu như ngày sau có một ngày, hắn không còn nữa, cũng có người có thể bảo vệ Tần gia.

Lấy từ trong trữ vật ra một tấm mặt nạ trắng mới, đeo lên mặt, Tần lão gia thản nhiên lên tiếng: “Tìm được Phong nhi, đưa nó đến nơi an toàn.”

“Vâng.” Liễu Kiếm Ly hai người gật đầu đáp ứng.

“Còn nữa… Thân phận của ta, tạm thời đừng nói cho nó biết.”

Liễu Kiếm Ly và Thương Phi Lan nhìn nhau, tuy không hiểu, nhưng vẫn đồng ý.

“Đi theo ta.” Tần Kiến An điểm chân xuống đất, thân hình như tia chớp, lao về phía Quỳnh Vũ thành.

Phó Nhược Vân ba người, theo sát phía sau.

Ngoài bọn họ ra, những người khác đến Quỳnh Vũ thành chi viện, cũng tăng nhanh bước chân.

Một trận đại chiến, đã không thể tránh khỏi.



Cơn đau bị rút hồn càng ngày càng mãnh liệt, Tần Phong chỉ cảm thấy toàn thân như đang không ngừng rơi xuống đáy biển sâu.

Hắn đã đạt đến ngũ phẩm Hạo Nhiên Cảnh còn như vậy, huống chi là những binh sĩ tu luyện Thần Vũ Đạo Thống cấp thấp kia!

Hắn thậm chí có thể nhìn thấy, có hắc khí từ trong cơ thể những binh sĩ kia thoát ra, cuốn về phía Ngao Nhân.

Một khi thần hồn binh sĩ bị Ngao Nhân thôn phệ, những binh sĩ kia cũng không còn khả năng sống sót!

Ngay lúc này, Hiên Nhất tiền bối cảm nhận được biến hóa liền hiện thân, lão nhìn lướt qua tình hình bốn phía, nhíu mày.

Tần Phong khó khăn hỏi: “Tiền bối, người có cách nào không?”

Hiên Nhất trầm giọng nói: “Ta có thể cảm nhận được sự cường đại của yêu quỷ này, với thực lực của ngươi, muốn đối kháng với nó, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Nhưng ngươi yên tâm, ta có thể bảo vệ thần hồn của ngươi, còn những người khác…”

Lời còn lại Hiên Nhất không nói, nhưng Tần Phong đã nghe ra, chỉ có thể để mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt.

Nhìn những binh sĩ đã như tượng đá kia, cách đây không lâu, bọn họ còn đang vì Tây Vực mà dũng cảm chiến đấu.

Chẳng lẽ lúc này, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ chết đi?

Nghĩ cách, cố gắng nghĩ cách, cho dù chỉ có một tia sinh cơ!

Đột nhiên, Tần Phong linh quang lóe lên, hắn lại nhìn về phía những hắc khí kia, trong lòng đã có tính toán.

Nếu như sử dụng Kỳ Môn Bát Quái ngọc đấu chuyển tinh di chi pháp, để những hắc khí kia lần nữa chui vào cơ thể binh sĩ, có phải là có thể giải quyết nguy cơ trước mắt hay không?

Tuy không nắm chắc tuyệt đối, nhưng đáng để thử một lần!

Nhưng Tần Phong cũng biết rõ, với thực lực của hắn, muốn dùng trận pháp Kỳ Môn Bát Quái ngọc bao phủ toàn bộ Quỳnh Vũ thành, chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày, chỉ có thể mượn nhờ lực lượng của Hiên tiền bối, giống như lúc trước cứu Phi Lan vậy.

Hiên Nhất nghe vậy, lập tức từ chối: “Ta tạm thời không nói phương pháp này có khả thi hay không, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ tới một điểm, làm như vậy nhất định sẽ dẫn tới sự chú ý của yêu quỷ cường đại kia.

Đến lúc đó, ta cũng không thể bảo vệ ngươi.”

Đối với điểm này, Tần Phong tự nhiên vô cùng rõ ràng, nhưng hắn vẫn hít sâu một hơi, thần sắc vô cùng kiên định: “Người vì mọi người ôm củi đốt lửa, không thể để người đó chết rét trong gió tuyết, người vì tự do mở đường, không thể để người đó mắc kẹt trong bụi gai.

Những binh sĩ này, không nên chết ở đây như vậy.”

Hiên Nhất nghe vậy, hư ảnh màu trắng khẽ lay động, rốt cuộc lão cũng bị đại nghĩa của Tần Phong làm cảm động, thở dài nói: “Ngươi xác định muốn làm như vậy?”

“Tiền bối, xin hãy giúp ta.” Tần Phong lấy từ trong Hoài Trung ra Kỳ Môn Bát Quái ngọc, ngữ khí không một chút do dự.

“Tốt!”

Hư ảnh của Hiên Nhất chui vào cơ thể Tần Phong, cho đến khi hòa làm một thể với hắn.

Sở Vương ở bên cạnh kinh ngạc phát hiện, không biết vì sao, cơ thể thiếu niên áo đen lại tỏa ra bạch quang chói mắt.

Hứa Lạc Hiền cảm nhận được điều gì đó, kinh ngạc nhìn về phía Tần Phong: “Đây là tiểu sư đệ? Hắn muốn làm gì vậy.”

Một lát sau, Tần Phong đột nhiên mở mắt, trong con ngươi, bạch kim sắc quang mang lưu chuyển.

Dưới chân hắn, bạch quang dâng lên, tiếp đó lấy hắn làm trung tâm, trận pháp Kỳ Môn Bát Quái ngọc khuếch tán, cho đến khi bao phủ toàn bộ Quỳnh Vũ thành!

“Đấu chuyển tinh di.”

Giọng nói lạnh nhạt vang lên, trận pháp dưới chân b�;ộc phát ra bạch quang chói mắt.

Ngao Nhân trong đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy trêu tức, nó vốn muốn thưởng thức hương vị sinh hồn, nhưng khi bạch quang dâng lên.

Những sinh hồn kia lại chuyển hướng, lần nữa chui vào cơ thể mọi người.

Các binh sĩ được hoàn hồn hít sâu một hơi, cảm giác sống sót sau tai nạn kia, thật sự khó có thể dùng lời nói mà hình dung.

Nhưng bọn họ cũng hiếu kỳ, rốt cuộc là ai, đã kéo bọn họ trở về từ quỷ môn quan?

Rống!

Tiếng gầm giận dữ, chấn động đất trời.

Tất cả mọi người nhìn theo, chỉ thấy Ngao Nhân khổng lồ đáng sợ nhìn về phía nào đó.

Ánh mắt hội tụ một chỗ, có người mơ hồ nhìn thấy một bóng trắng phát sáng.

Liệt Anh kinh hô: “Là Tần quân sư!”

Các binh sĩ nghe vậy, cũng coi như hiểu ra, nếu như không đoán sai, là Tần quân sư đã cứu bọn họ, cho nên Ngao Nhân mới tức giận như vậy!

Theo sau một tiếng gầm giận, khí thế khủng bố mang theo uy thế không gì sánh kịp, ập về phía Tần Phong.

Tần Phong dùng hết chút khí lực cuối cùng, sử dụng di hình hoán ảnh chi pháp, nhưng hắn không tự cứu mình, mà là dịch chuyển Sở Vương bên cạnh đi.

Lời nói của lão cha không đáng tin cậy năm xưa vẫn còn văng vẳng bên tai - làm việc gì cũng phải hỏi tâm không hổ thẹn là được.

Không quên mục đích ban đầu, mới có thể đi đến được kết quả cuối cùng.
Bình Luận (0)
Comment