Chương 668: Dẹp giặc ngoài trước hết phải yên giặc trong
Chương 668: Dẹp giặc ngoài trước hết phải yên giặc trong
Sự biến đổi bất ngờ khiến đám binh sĩ Võ Hầu quân đứng hình tại chỗ. Khi nhìn rõ người tới, tất cả đều lộ vẻ kinh hỉ.
“Hắc bào bạch diện... Là Bắc Vực Tư Mệnh Quỷ Thủ đại nhân! Không ngờ ngài ấy cũng đến Nam Vực.”
“Còn có Bạch Quang bình chướng này, chẳng lẽ...” Đám binh sĩ nhìn về phía bóng lưng trước màn sáng, dần trùng khớp với người trong ấn tượng của bọn họ.
“Tần quân sư, quả nhiên là Tần quân sư!”
Tiếng kinh hô, vui mừng vang lên không ngớt!
Đối với bọn họ, sự an tâm mà Tần quân sư mang đến, thậm chí còn hơn cả Bắc Quỷ Thủ đại nhân!
“Vậy còn đao khí kia là ai chém ra?” Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tần An, có binh sĩ há hốc mồm, nhưng lại không thốt nên lời.
Bởi vì thật sự không gọi ra tên, điều này khiến bọn họ có chút xấu hổ.
Thế nhưng kẻ sở hữu thực lực như vậy, sao có thể là hạng vô danh tiểu tốt được?
Mãi đến khi Tần An nhấc hắc đao lên, miệng lẩm bẩm —— “Vạn Giải, Thiên Tỏa Trảm Nguyệt”, lúc này mới có người phản ứng lại.
“Ta biết rồi, hắn là Trảm Nguyệt Đao gần đây nổi danh khắp Nam Vực! Là đồ đệ của Đao Cuồng Trấn Thiên Nhất!”
“Đúng đúng đúng, ta cũng nhớ ra rồi, mỗi lần người này nghiêm túc ra tay, đều hô lên câu như vậy.”
“Quả nhiên là đồ đệ của Trấn Thiên Nhất, thực lực lại cường hãn như thế!”
Nghe được những lời này, khóe miệng Tần Phong giật giật.
Hắn làm sao có thể ngờ được, nhất thời hứng khởi lúc trước của mình, lại tạo nên danh hiệu vang dội như vậy cho nhị đệ, đúng là hơi chuunibyou rồi...
Ngẩng đầu nhìn về phía chiến trường, có Tần lão gia và nhị đệ ở đó, cộng thêm sự dũng mãnh của Liệt tướng quân, Lạc Vương Quân dù có nuốt thần dược, cũng đã không còn gì đáng ngại.
Tần Phong xoay người nhìn lại, rất nhiều binh sĩ Võ Hầu quân đều bị thương, may mà thương vong không tính là nhiều. Hắn tiếp tục duy trì Hạo Thiên Kính, đồng thời lấy ra đan dược trị thương trong Tu Di Giới phân phát xuống, chữa trị thương thế cho binh sĩ.
Lại qua một nén nhang, đám phản quân Lạc Vương Quân chết thì chết, hàng thì hàng.
Liệt Anh vốn định moi thông tin từ miệng tên thống soái kia, nhưng khi nhìn thấy huyết nhục của đối phương teo tóp, tan chảy thành vũng máu, sắc mặt liền âm trầm xuống.
“Mẹ kiếp, thảo nào lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy, thì ra tác dụng phụ lớn như thế, đám khốn này thật sự là không sợ chết.”
“Đây chính là thần dược mà Quỷ Độc Môn vẫn luôn theo đuổi, vì đạt được lực lượng, cho dù phải trả giá như vậy cũng không tiếc.” Tần Phong bước tới, trầm giọng nói.
Hắn vốn cho rằng Quỷ Độc Môn ngày nay, là tàn dư còn sót lại sau khi Lạc Vương tiễu trừ năm xưa, nhưng theo như tình hình hiện tại, sự thật dường như không phải vậy.
Người của Lạc Vương Quân có thần dược, hơn nữa còn biết rõ công hiệu của thần dược, có lẽ cái gọi là tiễu trừ Quỷ Độc Môn năm xưa, căn bản chỉ là che mắt thiên hạ mà thôi.
Quỷ Độc Môn vốn dĩ là người của Lạc Vương, hắn ta muốn mượn thần dược này, hoàn thành dã tâm không ai biết đến!
“Hửm?” Liệt Anh khẽ giật mình, nghe vậy nhìn lại, lập tức trừng lớn hai mắt lộ vẻ vui mừng, sau đó liền tiến lên cho Tần Phong một cái ôm thật chặt.
Hắn cười ha hả nói: “Trước khi xuất chinh, vốn định đi tìm quân sư, nhưng nghĩ đến hai vị phu nhân của quân sư đều đang mang thai, liền từ bỏ ý định này.
Dù sao hành trình Nam Vực lần này rất nguy hiểm, nhỡ đâu đứa bé trong bụng sinh ra đã không cha, thật sự là quá đáng thương.
Nhưng Tần quân sư quả nhiên là quân sư của Võ Hầu quân ta, thật sự lo lắng cho chúng ta, vậy mà lại mặc giáp trụ, lén lút đi theo.”
Nghe vậy, Tần Phong cứng đờ mặt, gân xanh trên trán giật giật: “Xuất chinh bên ngoài, Liệt tướng quân có thể nói chút lời hay ý đẹp không, cái gì gọi là con cái sinh ra đã không cha?”
Liệt Anh buông Tần Phong ra, gãi gãi đầu, áy náy nói: “Là ta nói sai, Tần quân sư cứ yên tâm, con của ngươi không thể nào không có cha được.
Cho dù ngươi không về được, chúng ta, binh sĩ Võ Hầu quân, cũng sẽ coi con của ngươi như con ruột mà nuôi dưỡng!”
Hợp tác với ta, dù sao cũng không về được?
Nguyền rủa ta cũng thôi đi, còn chiếm tiện nghi của ta... Tần Phong trầm mặt: “Liệt tướng quân, chuyện con cái của ta, không cần ngài phải nhọc lòng.
Hay là nói một chút, rốt cuộc lúc nãy đã xảy ra chuyện gì đi.”
Liệt Anh nghiêm mặt, đem chuyện đã xảy ra từ từ kể lại...
Sau khi nghe xong, Tần Phong nhìn về phía lão cha bên cạnh, ánh mắt lộ vẻ trầm tư.
Thì ra trước khi xuất chinh lần này, Thiên Giám Quốc Sư đã bày xong bàn cờ, ông ấy không chỉ đưa túi gấm cho cha, mà còn đưa cho Liệt Anh tướng quân nữa.
Không khó để đoán, quân thần lão trượng bên kia, chắc chắn cũng đã được Thiên Giám Quốc Sư truyền đạt chỉ thị.
Lần xuất chinh Nam Vực này, mọi người có thể nói là chuẩn bị đầy đủ!
“Vậy nên, Thiên Giám Quốc Sư đã sớm nhìn thấu hành vi phản nghịch của Lạc Vương, trong túi gấm, đã cho Liệt tướng quân ngươi gợi ý?” Tần Phong lên tiếng hỏi.
Liệt Anh lắc đầu, sau đó lấy từ trong ngực ra tờ giấy trong túi gấm: “Chuyện động não như vậy, ta lười nghĩ, Tần quân sư tự mình xem đi.”
Tần Phong mở tờ giấy ra xem, không khỏi nhướng mày.
Hắn vốn cho rằng Thiên Giám Quốc Sư tính toán đâu ra đấy, không ngờ lại không phải vậy.
Thiên Giám Quốc Sư chỉ mơ hồ nhìn ra manh mối, lại không thể xác định, cho nên mới muốn mượn Liệt Anh để thử đối phương một chút.
Kết quả tên thống soái Lạc Vương Quân kia quả nhiên trúng kế, lộ nguyên hình.
“Kẻ có thể mưu tính thiên hạ, quả nhiên đủ âm hiểm...” Tần Phong không khỏi cảm thán trong lòng, gừng càng già càng cay a.
Đúng lúc này, tờ giấy trong tay Tần Phong bỗng nhiên tỏa ra bạch quang, chữ viết trên đó cũng xuất hiện biến đổi.
Tần Phong và mọi người đều nghi hoặc, sau đó nhìn kỹ, chỉ thấy trên tờ giấy trắng rõ ràng viết —— Dẹp giặc ngoài trước hết phải yên giặc trong!
...
Lạc Vương thành, trong Lạc Vương phủ.
Một ám vệ bẩm báo: “Bẩm Lạc Vương, Võ Hầu quân rời khỏi Lạc Vương thành đã được ba nén nhang rồi.”
Nghe vậy, Lạc Vương đứng dậy, thần sắc bình tĩnh, nhưng trong mắt lại xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo: “Hành động đi.”
Ám vệ do dự nói: “Nhưng Lạc Vương, bá tánh trong thành còn chưa rút lui, nếu như lúc này hành động, chẳng phải bọn họ đều phải bỏ mạng sao?”
Lạc Vương nghiêng đầu nhìn sang, lạnh giọng nói: “Lạc Vương thành bị địch nhân công chiếm, long mạch bị hủy, nếu bá tánh trong thành lại bình an vô sự, chuyện này có bình thường không?”
Ám vệ ngẩng đầu, thần sắc vô cùng khiếp sợ, lời này ý tứ, chẳng lẽ là muốn tất cả bá tánh trong Lạc Vương thành chôn cùng sao!
“Có vấn đề?” Lạc Vương thản nhiên hỏi.
“Không... Không có vấn đề, thuộc hạ lập tức đi làm.”
Ám vệ run rẩy xoay người, một thanh lợi kiếm lại trong nháy mắt xuyên thủng lồng ngực hắn ta, hắn ta mờ mịt cúi đầu nhìn, sinh cơ trong mắt nhanh chóng tiêu tán.
Lạc Vương thu hồi lợi kiếm trong tay, dùng khăn tay màu trắng lau đi vết máu trên đó, tự nhủ: “Ta không cần thuộc hạ biết nghi ngờ.”
Không lâu sau, một ngọn lửa bốc lên, Lạc Vương thành rung chuyển dữ dội.
Trong lầu các, Lạc Ngọc thấy vậy, lên tiếng nói: “Đến lúc rồi.”
Nghe vậy, Quỷ Phật không nói hai lời, bóp nát một pho tượng Thạch Phật to bằng bàn tay.
Cùng lúc đó, trên không trung Lạc Vương thành, đột nhiên xuất hiện mấy cái miệng lớn như chậu máu, vô số Quỷ diện nhân và Ca Lâu La tộc từ trong miệng lớn đó hiện thân.
“Tuy là diễn kịch, nhưng cũng phải diễn cho tròn.” Lạc Ngọc nhắc nhở.
Quỷ Phật cười lạnh một tiếng, hai tay đột nhiên chắp lại.
Một Hắc Phật khổng lồ hiện ra bên ngoài Lạc Vương thành, tay cầm giáng ma chùy hung hăng nện xuống thành trì, theo sau một tiếng nổ vang trời, kết giới hộ thành lập tức vỡ vụn!