Chương 723: Chính là cái gọi là ta không vào địa ngục thì ai vào?
Chương 723: Chính là cái gọi là ta không vào địa ngục thì ai vào?
Tuy rằng trong Tu Di Giới của Tần Phong, còn có rất nhiều mỹ tửu, nhưng với kiến giải của hắn, đồ ngọt mới là vật phẩm cúng thích hợp nhất để dâng lên cho đối phương.
Dù sao phụ nữ luôn không thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của đồ ngọt, phụ nữ càng nhỏ tuổi càng không thể.
Đương nhiên, Bạch Vô Song không thuộc về loại này, dù sao nàng là loại người sẽ nói Thố Thố thật đáng yêu, rốt cuộc nên đem hầm hay hấp…
Tiểu loli cầm lấy cái bánh ngọt tinh xảo, đánh giá từ trên xuống dưới, trong mắt mang theo vẻ hiếu kỳ.
Cái bánh ngọt này là do đầu bếp của Trích Tinh Lâu làm, có thể nói là sắc hương vị đều đầy đủ, bề mặt còn có ánh sáng màu xanh nhạt bao bọc.
Đó là sinh lực của Bạch Tô bám vào đồ vật của nhân gian để bảo vệ, nếu không có tầng ánh sáng này bao phủ, đồ vật của nhân gian vào khoảnh khắc tiến vào Quỷ Giới, sẽ bị u minh quỷ khí cùng tử khí nồng đậm ăn mòn.
Quỷ chủ rốt cuộc vẫn là bị lòng hiếu kỳ thúc đẩy, đem bánh ngọt bỏ vào trong miệng.
Lúc này, Tần Phong bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, đối phương tuy rằng là hình dạng loli, nhưng nghiêm khắc mà nói, chính là lão thái bà sống không biết bao nhiêu năm, thật sự sẽ cảm thấy hứng thú với đồ ngọt sao?
Ngay khi hắn thấp thỏm bất an, lại thấy tiểu loli hai mắt tỏa sáng, trong miệng phát ra một tiếng “ưm~”.
Tiểu loli tuy rằng là Quỷ Giới chi chủ, là tồn tại hô phong hoán vũ trong Quỷ Giới, nhưng Quỷ Giới rốt cuộc quá mức cằn cỗi, ngoại trừ quỷ vật ra chính là vong linh, sao có thể có mỹ thực ra hồn ra dáng gì?
Nàng ta ngày thường ăn nhiều nhất chính là thi hài của những quỷ vật kia, thứ đó sao có thể so sánh với đồ ngọt của nhân gian?
Thêm nữa những đồ ngọt này còn được sinh lực của Bạch Tô bao bọc, mà sinh lực đối với tồn tại của Quỷ Giới mà nói, chính là có lực hấp dẫn vô cùng lớn, thế là tiểu loli đương nhiên không thể nào cưỡng lại những thứ này!
Chẳng qua chỉ trong chốc lát, một đống đồ ngọt đã bị nàng ăn sạch sẽ.
“Còn nữa không?!” Nàng ta giòn tan hỏi.
Tần Phong chà xát tay, vẻ mặt nịnh nọt: “Có có có, bất quá Quỷ chủ đại nhân, có thể hay không trước tiên thả cha ta ra?”
Quỷ chủ liếc mắt nhìn, bởi vì cấm chế trước đó bị Tần lão gia giãy giụa thoát khỏi, cho nên cấm chế tầng thứ hai, nàng cố ý tăng thêm cường độ.
Lúc này Tần lão gia đừng nói động đậy thân thể, ngay cả nói chuyện cùng truyền âm giao lưu cũng không làm được.
Không có do dự quá nhiều, tiểu loli nhẹ nhàng vung tay áo, Tần lão gia liền khôi phục lại quyền khống chế thân thể, nặng nề thở phào nhẹ nhõm.
Mà Tần Phong cũng từ trong Tu Di Giới lấy ra càng nhiều đồ ngọt hơn, chất đống trước mặt đối phương.
Nữ tử váy tím đâu từng thấy qua bộ dáng này của chủ thượng, đối với những thứ Tần Phong mang đến từ nhân gian cũng là vô cùng hiếu kỳ.
Nàng ta lặng lẽ tới gần, dùng giọng nói quyến rũ hỏi: “Ngoại trừ những thứ đó ra, ngươi còn có thứ khác không?”
Tần Phong nghe tiếng nhìn lại, nữ tử váy tím khẽ cười một tiếng: “Quên giới thiệu, ta họ Mạnh, tên là Mạnh Sương, từ lúc Hồng Mông sơ khai, Quỷ Giới sinh ra liền là cánh tay phải của chủ thượng, vẫn luôn thay nàng ấy làm việc.”
Họ Mạnh… Tần Phong thần sắc kinh ngạc, buột miệng nói: “Chẳng lẽ là Mạnh Bà?”
Mạnh Sương nghe vậy, cười gượng: “Ngươi có thể gọi ta là Mạnh Sương tỷ, cũng có thể gọi ta là Mạnh tỷ~”
Tần Phong sắc mặt cứng đờ, lúc trước Mặc Di mấy trăm tuổi, hắn gọi một tiếng tỷ, trong lòng đã rất băn khoăn.
Cái người này càng không biết xấu hổ, hắn tuy rằng không biết Hồng Mông sơ khai đến nay rốt cuộc đã qua bao lâu, nhưng ít ra cũng phải mấy ngàn năm đi, người này để mình gọi một tiếng tỷ, da mặt không nóng sao?
Đàn ông nhất định phải có cốt khí, thà gãy chứ không cong!
Cho dù thực lực đối phương rất mạnh, Tần Phong cũng không có khả năng nói ra lời trái lương tâm như vậy.
Một lát sau…
“Mạnh tỷ~” Tần Phong cười gọi một tiếng.
“Ừm.” Mạnh Sương rất hài lòng, đem quỷ khí chi nhận đặt trên cổ Tần Phong thu hồi lại.
“Mới đến nơi này, cũng không có gì có thể hiếu kính ngài, đây là Tiên Nhân Túy ta tự mình ủ, ngài không bằng nếm thử.” Tần Phong vừa nói, vừa đem mấy vò rượu ngon lấy ra.
Mạnh Sương cùng Quỷ chủ giống nhau, đâu từng thấy qua thứ mới lạ như vậy, sau khi mở nắp vò rượu, một cỗ hương thơm mê người xông vào mũi.
Đừng nói là nàng, ngay cả Thổ Bá cùng Ngưu Đầu Mã Diện ở cách đó không xa cũng nhịn không được bị cỗ hương thơm này hấp dẫn.
Mạnh Sương giơ một vò rượu lên, ngửa đầu uống ừng ực, rượu Thủy được sinh lực bao bọc văng lên y phục nàng, đem dáng người yêu kiều thướt tha kia phác họa đến tột cùng, mà bản thân nàng, cũng là phát ra tiếng kêu sảng khoái.
“Mạnh tỷ chậm một chút, không đủ còn có.” Tần Phong cười nói.
Tần lão gia thấy vậy, lông mày hơi nhíu lại: “Phong nhi, ta sao lại không nhớ rõ có dạy ngươi thành kẻ như vậy.”
Đúng đúng đúng, ngươi thanh cao… Tần Phong liếc mắt nhìn sang, lộ ra vài phần ghét bỏ.
Ở nhân gian, lão cha liền không biết tầm quan trọng của nhân mạch, kết quả đến Quỷ Giới, vẫn như cũ không thông suốt!
Hai người trước mắt một già một trẻ, rõ ràng chính là đại lão trong Quỷ Giới, hắn nịnh bợ như vậy, chẳng lẽ không phải là vì để lão cha có thể ở lại Quỷ Giới an ổn hơn sao?
Tần Phong khẽ lắc đầu thở dài một tiếng, không nghĩ tới lão cha chết rồi còn phải để hắn lo lắng, cũng không biết lão cha khi nào mới có thể lĩnh ngộ được khổ tâm của hắn.
Thấy tiểu loli cùng Mạnh Sương ăn uống no nê, Tần Phong mới lên tiếng nói: “Không giấu diếm hai vị, ta đến U Minh Quỷ Giới, là vì đi hái Bỉ Ngạn Hoa ở bờ bên kia Hoàng Tuyền, để đối phó với quái vật bất tử bất diệt xâm nhập vào nhân gian.
Nếu hai vị thuận tiện, hy vọng có thể giúp ta một tay.”
Tần lão gia nghe vậy giật mình, không nghĩ tới Phong nhi còn đang nghĩ đến chuyện này.
Mà Quỷ chủ cùng Mạnh Sương cũng là nghiêng đầu nhìn sang.
Người sau trầm giọng nói: “Ngươi có biết nguy hiểm của Hoàng Tuyền chi địa hay không, ngay cả ta đi đến đó cũng phải cẩn thận vạn phần, ngươi đi, nếu sơ sẩy một chút liền sẽ vạn kiếp bất phục.
Huống chi, Bỉ Ngạn Hoa tuy rằng sinh trưởng ở Hoàng Tuyền chi địa của U Minh Quỷ Giới, nhưng tính chất đặc thù, chỉ có người sống mới có thể hái, ngươi đã chết rồi, làm sao có thể…”
Nói đến đây liền đột nhiên dừng lại.
Mạnh Sương mở to mắt đẹp, với thực lực của nàng, tự nhiên nhìn ra được dị thường của Tần Phong: “Ngươi còn chưa có chết, có người đem sinh hồn của ngươi đưa đến nơi này?!”
Tần Phong cũng không có lựa chọn giấu diếm, mà là gật đầu thừa nhận.
“Chủ thượng, hắn…” Mạnh Sương muốn nói gì đó, lại bị tiểu loli đưa tay ngăn cản.
“Nếu không phải hiện giờ Thiên Địa Pháp Tắc của U Minh Quỷ Giới tàn phá không chịu nổi, khoảnh khắc ngươi đi xuống, liền sẽ hồn phi phách tán.
Vì an nguy của người khác, mạo hiểm như vậy, đáng giá sao?”
Kỳ thật lúc đầu ta cũng không phải tự nguyện xuống đây, mà là bị ép buộc… Tần Phong trong lòng lần nữa đem nữ nhân trong nhà của hai vị sư huynh Thẩm Lê cùng Tôn Kỳ chào hỏi một lần, nhưng miệng hắn lại là chính khí lẫm liệt nói: “Nhân sinh tự cổ ai không chết? Chuyện này dù sao cũng phải có người đi làm, vậy tại sao không thể là ta?”
Hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời, một bộ dáng bi thiên mẫn nhân: “Chính là cái gọi là ta không vào địa ngục thì ai vào?”
Lời này vừa nói ra, Quỷ chủ cùng Mạnh Sương không khỏi động dung, trên đời lại thật sự có người hy sinh quên mình như vậy sao?
“Phong nhi…” Tần lão gia há hốc mồm, lời khuyên rốt cuộc không có nói ra khỏi miệng, mà là lộ ra nụ cười an ủi.
Ở một bên khác, trong sơn động đèn đuốc mờ ảo, một người ngồi xếp bằng trên đài sen, tay phải khẽ vuốt ve đầu Dị Thú, cười nói: “Đại thiện!”