Nương Tử, Ta Yêu Em

Chương 12

Màn đêm buông xuống, vân đen phủ kín che khuất ánh trăng mờ.

Tôi đứng ngoài sân, đưa mắt nhìn vào trong căn phòng tối đen như mực mà không khỏi cảm thấy một trận gai ốc nổi đầy mình. Gió đêm thu thổi hiu hiu, ánh đèn dầu lập lòe hắt cái bóng mông lung của tôi xuống mặt đất. Những vết máu khô đã chuyển sang màu đen sẫm, đem theo cái mùi tanh tưởi hòa vào bóng đêm dày đặc.

Bất quá, đối với người đang giữ chặt cánh tay mình mà run lên bần bật bên cạnh, tôi vẫn phải gằn giọng: “Từ Vệ, huynh thế nào mà lại sợ ma?”

Dù cao to, khỏe mạnh thân trai tráng lực lưỡng, gặp giặc không ngại rút gươm xông lên quên mình, nhưng tên đầu gỗ này khổ nỗi lại mắc chứng sợ bóng tối chết tiệt kia. Chắc cũng thành ám ảnh cưỡng chế rồi cũng nên.

“Quận mã gia, ngài không thấy có gì đó trong căn phòng kia à?” Từ Vệ đứng bên tôi như cái cột đình sừng sững, nhưng căn bản cái giọng nói yếu ớt run lẩy bẩy kia đã bán đứng anh ta rồi, “Ta cảm thấy hình như còn người khác… Quận mã gia, hay chúng ta trước cứ trở lại khách sảnh thì hơn…”

Tôi cầm đèn dầu, giơ cao lên trước mặt Từ Vệ, rít qua kẽ răng: “Huynh tưởng ta muốn tới lắm đó? Giờ tam tiểu thư nhà người ta đã bị quan phủ bắt đi rồi, ta không xem lại nơi này thì sao tìm được manh mối?”

Bị biểu cảm trên gương mặt tôi dọa cho thất kinh, Từ Vệ thiếu điều muốn rú lên kinh hãi. Nhưng tiếng hét kia chắc đã bị nghẹn lại nơi yết hầu, vì vậy chỉ dám rón ra rón rén bước theo sau tôi, ánh mắt không ngừng đảo quanh đề phòng bóng tối, như thể chỉ cần sơ xuất nho nhỏ cũng sẽ có một thứ tà mị ghê hồn lao ra hù cho anh ta phát khiếp.

Tôi nhìn những vũng máu lộn xộn tại hiện trường, thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông của lũ nha dịch quan phủ trong trấn. Thật may tôi đã sớm là một trong những người đầu tiên bước chân vào căn phòng này, thế nên đến hiện tại tôi vẫn có thể mường tượng ra thảm cảnh trước mặt.

Sợi dây đung đưa cùng cỗ thi thể lạnh ngắt trên trần nhà của Lục Huấn, những vệt máu dài kéo dài khắp căn phòng, từ trong ra đến ngoài sân nơi Hạ Sương kêu cứu rồi gục ngã.

Tôi giơ cao chiếc đèn dầu trước mặt, thở dài một tiếng. Phải chi ông nội tôi kể rõ tình tiết vụ án, có phải bây giờ tôi đỡ nhọc công?

Trên giường gối đều có vết máu, liệu có phải trước khi tử vong, Lục Huấn đã phát sinh quan hệ với Hạ Sương nhưng không được cô nàng chấp thuận hay không. Nếu đúng thì quả nhiên là Hạ Sương có khả năng ra tay sát hại phu quân của mình rất cao – như quan phủ kết luận, đồng thời sau khi đem Lục Huấn treo lên trần nhà làm như một vụ thắt cổ thì đã tự rạch dao vào cổ mình tạo hiện trường giả.

Vấn đề nằm ở chỗ, nếu có ý định gϊếŧ người, vì cớ gì Hạ Sương không tránh mặt đi, lại còn tự đả thương mình? Nếu muốn nói là tự vẫn cũng chẳng phải, có người nào tự vẫn lại hô hoán giúp đỡ hay không?

Hạ Sương luôn miệng nói mình oan, điểm này đã mở ra hàng loạt những nghi vấn khác nữa. Nhưng người ở cạnh nạn nhân thời điểm án mạng xảy ra cũng chỉ có cô ta mà thôi, nên quan phủ không thể không bắt giữ.

Dù thế nào vẫn phải thẩm vấn được Hạ Sương, nếu không tôi cũng chỉ là nghe được kết quả từ miệng bậc nhất cao thủ chém gió, việc kết luận luôn là không có khả năng.

“Á!!!” ------- Tôi đang miên man suy nghĩ thì bỗng dưng tiếng hét vang lên như sấm rền cơ hồ như đục thủng cả màng nhĩ. Từ Vệ ở cạnh tôi run lên như cầy sấy, gương mặt tái mét như xác sống, tay khua loạn về một góc phòng tối om: “Quận… Thiếu gia, có ma ~~~~”

Tôi trợn trừng mắt, muốn nói nhưng cổ họng nghẹn lại. Đúng là không sợ địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò.

Lại hướng đèn dầu về phía góc tối, tôi âm thầm bỏ qua kẻ lại run lẩy bẩy bên cạnh mình, thở dài một tiếng: “Lục lão gia, ông không nên cứ ở đây mãi như vậy.”

Trong đêm tối tĩnh lặng vẫn nghe được tiếng thở đứt quãng vang lên nhè nhẹ. Nếu tính là mũi tôi thính như chó, thì tai tên Từ Vệ này cũng vượt hơn tôi một cấp bậc. Đúng là chưa cần nhìn vẫn phát hiện ra trong bóng tối có người, căn bản đã đạt đến trình độ level master.

Nghe tôi nói vậy, Từ Vệ khẽ thở phào, một thân phi tới bóng tối kia mà hô lên: “Vị lão gia này xin hãy bớt đau buồn, trước vẫn phải giữ sức khỏe, án của tam thiếu gia đã có quận mã… ý lộn, Lục thiếu nhà ta lo.”

Tôi nhẫn a ~~~ nhẫn lại cái cảm giác muốn đánh tới cho tên đầu gỗ này một quyền.

Một mảng yên lặng bao phủ, tôi đá đá vào chân Từ Vệ ý bảo hắn cứ ra ngoài trước đợi. Nhưng nếu cái đầu heo kia mà có thêm một tí nếp nhăn thì đã không còn là Từ Vệ nữa, hắn khó hiểu hỏi tôi: “Thiếu gia sao vậy? Tối quá không thấy gì hay sao mà đá lộn vào chân ta thế?”

Giờ tôi đã hiểu vì sao tên đầu gỗ này lại được Vương gia coi trọng như thế. Nói một cách khả quan thì hắn quá thật thà, còn nếu tiêu cực một chút thì phải gọi là cực kỳ ngu!

“Vị huynh đài này xin hãy lui ra một chút, ta có chuyện cần nói với công tử nhà ngươi.” Trong góc tối vang lên một giọng trầm đục và hơi khàn khàn của nam nhân.

Tuy đã có vẻ bình tĩnh nhiều nhưng tôi vẫn nghe ra nỗi đau thương day dứt trong trái tim của người làm cha. Tôi gật đầu ra hiệu cho Từ Vệ lui ra ngoài, đợi hắn khuất bóng cùng cây đèn dầu, cả căn phòng lại lần nữa ngập chìm trong bóng tối. Ánh trắng hắt qua song cửa sổ nhàn nhạt rọi xuống mặt nền những dấu máu đã khô đen.

“Lục lão gia có gì cần dặn dò xin cứ tự nhiên.” Ngước nhìn ánh trăng nhàn nhạt bị che khuất bởi nhiều vân đen, lòng tôi cũng vô cùng bứt rứt khó tả.

Lục Tiếu Hoa chậm rãi bước ra từ bóng tối căn phòng, tiến lại đứng bên cạnh tôi. Tuy cũng chẳng còn trẻ trung gì nhưng sống lưng thẳng tăm tắp cùng khí chất oai phong lẫm liệt vốn có, lão gia nhân này lại đem cho tôi cái cảm giác như lần nữa được đứng bên ông nội của mình.

“Ta luôn có cảm giác, một ngày nào đó ta sẽ gặp ngươi.” Lục Tiếu Hoa chậm rãi quay sang nhìn tôi, “Hóa ra lại gặp thật.”

Gì?! Ông có phải tiên tri đâu ---- Nghe ông lão nói mà tôi bất giác cũng toát mồ hôi sống lưng.

“Rốt cuộc ngươi là người ở đâu? Vì sao ta luôn có cảm giác thân thuộc như gia đình vậy? Đây là lần đầu ta mời một người lạ về gia.”

Nói thừa, tôi còn cháu họ Lục đấy! Nhìn thế nào cũng ra mà không thấy quen mới kỳ cục.

“Thực chẳng dám giấu, ta họ Lục, tên Tiếu Trình.” Bên ngoài nhàn nhã đáp nhưng trong đầu tôi đã lại lên dây cót chuẩn bị sẵn sàng chém gió thần chưởng, “Ta không biết phụ thân phụ mẫu là ai, chỉ biết là người ta nhặt được rồi được người này người khác cưu mang, sống vất vưởng như vậy cũng mười chín, hai mươi năm rồi. Trước khi mẹ bỏ rơi ta, chỉ để lại cái tên thôi. Giờ cũng chẳng trẻ dại nữa, ta cũng nên thử một lần tìm lại tổ tiên, nguồn cội.”

Tôi vừa nhận ra một chân lý: Sống lâu với đệ nhất cao thủ chém gió, tôi cũng sắp học theo tính tốt của nội rồi.

Lục Tiếu Hóa kinh ngạc, ông vuốt chòm râu bạc phơ dưới cằm, đôi mắt nheo lại như muốn chứng thực những lời tôi nói. Nhưng mà tôi vốn quen với loại ánh mắt này rồi, nên cơ bản vẫn ung dung nhàn nhã ngẩng mặt nhìn trăng đêm, chỉ có lòng bàn tay chắp sau lưng đã nhớp nháp mồ hôi theo phản xạ vô điều kiện.

“Thực ra ta cũng chỉ là suy đoán, thà rằng cứ nhận nhầm còn hơn là bỏ sót để rồi hối hận cả một đời.” Tôi thấy ông lão lặng yên, liền chuyển sang trò mèo vờn chuột, coi như mình cũng không dám chắc. Đây gọi là chiêu thức đánh vào tâm lý khiến đối phương gục ngã dần dần, không gục ngay tức khắc nhưng cực kỳ thâm thúy.

Ai nga, sinh ra ở thời hiện đại thực tốt. Bộ môn tâm lý học đúng là giúp ích không ít cho giới trẻ.

Đúng như tôi dự đoán, Lục Tiếu Hoa gật gù: “Mười mấy hai mươi năm trở lại đây chưa có con dâu nào của Lục gia đem ruồng rẫy con ruột của mình. Nhưng vốn dĩ ta cũng không hiểu sao lại cảm thấy ngươi rất thân thuộc.”

Tôi kéo kéo khóe miệng, định đáp lời nhưng lại thấy Lục Tiếu Hoa lên tiếng: “Mười mấy năm sống cực như vậy, cũng là lý do ngươi phẫn nam trang phỏng?”

What the @#$$%%!!!!! ------- Tôi trố mắt nhìn Lục Tiếu Hoa, cảm thấy cơn sốc đang cuộc trào từ dạ dày đến lồng ngực, từ ngực lên tận óc.

Người cổ đại mấy người, sao nhìn cái đã đoán ra được thân phận ta vậy a ~~~

Dù sao tôi cũng không muốn cãi, đúng hơn là chẳng muốn giấu tổ tiên nhà mình làm gì. Thế nên cái miệng tôi cũng từ từ ngậm lại, mi tâm khẽ nhíu, thở dài một hơi: “Lục lão gia phát hiện ta là nữ tử khi nào?”

“Là do cảm giác!”

“…”

Người này cùng nội tôi thực sự như một vậy, lúc nào cũng có thể khiến tôi thổ huyết vì sốc.

“Tiếu Trình, ngươi dù sao cũng là thân cận bên Lê Cát Lợi tướng quân, việc gì phải lưu tới trấn nhỏ này?”

Tôi không quá ngạc nhiên khi Lục Tiếu Hoa biết thân phận của mình, dù gì từ trong Kinh ra những vùng lân cận, bây giờ hầu như ai cũng nghe qua tên của tôi rồi, lại chính được Hoàng thượng ban hôn với quận chúa, chỉ thiếu điều nổi tiếng còn kém vài bậc so với Cát Thuần idol mà thôi. Nhưng dẫu sao tôi cũng vẫn chỉ là một nữ sinh viên đại học tên Lục Tiếu Trình mà thôi. Cuộc đời này xui xẻo cũng như là may mắn nhất của tôi chính là bỗng nhiên xuyên không, và gặp Lê Hinh – người con gái tuyệt vời nhất.

“Ta chỉ muốn chứng thực thôi, có lẽ ta không phải người Lục gia thật.”

Hiện tại thì không, mấy trăm năm nữa thì đúng, tôi là cháu chắt của họ Lục đây.

“Vụ án của Huấn nhi, cảm phiền Lục công tử giúp đỡ.” Ông lão bỗng nhiên ôm quyền hướng tôi, giọng nói trong đêm tịch mịch lại càng thêm vang vọng, dội tới bộ não đang mê mê sảng sảng của tôi, khiến tôi lần nữa giật thót.

Mấy chữ ‘Lục công tử’ phía sau nhấn mạnh hơn mấy lần, một là vừa như van xin cũng như gượng ép, hai là rõ ràng nắm thóp được tôi rồi, ý là vụ này nếu tôi không can thiệp thì bí mật của tôi sẽ bại lộ.

Gừng càng già càng cay, ông lão này đúng là lưu manh!

Tôi thở dài một tiếng, lại phất ống tay: “Trước cứ tới khách sảnh rồi hẵng nói.” Lại quay sang thăm dò biểu cảm trên gương mặt ông lão, chẳng muốn nói là quá giống ông nội đi, vừa nghiêm khắc lại vừa tang thương, cũng khiến cho tôi một trận phiền não. “Ta cần ông kể cho ta về gia đình tam thiếu gia. Hơn nữa lần này, ta nghĩ ngỗ tác cũng phải can thiệp.”

Nghe xong, Lục Tiếu Hoa có vài phần chấn động, ông lão vội vàng nói: “Ngỗ tác ư? Vậy thì thi thể con trai ta…”

“Để đưa vụ án ra ngoài ánh sáng thì chắc chắn phải nghiệm thi.” Tôi khó nhọc giải thích, “Hiện trường này có quá nhiều điểm nghi vấn, trước mắt chỉ có thể nghi ngờ tam tiểu thư, chứ không thể kết luận rằng nàng ấy là hung thủ. Cho nên, việc này nhất định cần phải dùng đến ngỗ tác.”

Thật không muốn nói thẳng ra là thi thể của con ông lão, nhất định phải để mấy vị bác sĩ pháp y mổ banh ra để tìm kiếm nguyên nhân gây tử vong.

“Việc này… hãy cứ để ta đi.” Lục Tiếu Hoa thất thần, nhưng vài giây sau lại chắc nịch mà nói, “Ta dẫu sao cũng là thầy thuốc, để ta tự tìm nguyên nhân khiến… khiến Huấn Nhi chết thảm…”

Cơn gió mùa thu thoảng qua mang theo vị đất quyện với cái mùi tanh nồng của máu. Tôi nhẫn lại cảm giác muốn ộc cả bữa trưa ra ngoài, dứt khoát lắc đầu với ông lão: “Không được, việc này để ta! Lục lão gia dẫu sao cũng là nghĩa phụ của Lục Huấn công tử, sẽ không tránh khỏi bị quan phủ nghi ngờ bao che cho con mình. Kết quả nghiệm thi dù là gì đi chăng nữa, vẫn nên để ta đứng ra.” Tôi ngập ngừng một chút, rốt cuộc vẫn chép miệng, “Để ta phá án với thân phận của ta.”

Lệnh bài Vương gia vẫn còn trong người, ai dám kháng lại chứ. Nhưng thực tình, tôi không muốn chuyến đi lần này phải gượng ép dưới thân phận cao quý, lại càng không muốn khiến Lê Hinh lo lắng cho mình. Nàng nguyện ý tin tưởng tôi, như vậy đối với tôi cũng đã quá là điều căn bản cả đời tôi chưa dám mơ đến.

“Đa tạ quận mã gia đã giúp đỡ.” Ông lão khom người, toan hành lễ trước tôi, nhưng tôi đã nhảy về đằng sau một bước, rống lên: “Lão nhân gia này, xin đừng khách sáo. Hẵng mau cùng ta trở lại khách sảnh thôi.” Nói rồi tôi liền chạy như bay ra khỏi căn phòng.

Nhìn Lục Tiếu Hoa chẳng khác gì ông nội tôi. Người như vậy mà cúi đầu hành lễ trước tôi, chắc tâm thần tôi phân liệt quá a ~~~

Hai người chúng tôi bước trở lại khách sảnh. Tuy đã canh ba nửa đêm nhưng trong nhà vẫn sáng trưng ánh đèn. Tất cả nô bộc, thiếu gia, tiểu thư trên dưới đều có mặt, người nào người nấy bơ phờ mệt mỏi. Ắt hẳn đã bị quan phủ truy hỏi không ít.

Thấy tôi cùng Lục Tiếu Hoa bước vào, đại thiếu gia liền từ ghế đứng bật dậy, vội vã đỡ cha mình: “Phụ thân, người hãy giữ gìn sức khỏe.”

Tôi nhìn qua, đánh giá người này một lượt. Tuy không thể sánh được như Cát Thuần idol, nhưng vẫn đúng là con cháu họ Lục, vai rộng, dáng cao, gương mặt thanh thoát, mày rậm, mi cong, mắt sâu thăm thẳm, nhìn thế nào cũng sẽ ra một nam nhân tuấn tú.

Ai nga, có lẽ tôi đang tự tâng bốc Lục gia nhà mình quá rồi.

Thế là tôi hắng giọng, thầm cảm thấy lỗ mũi mình đã nở to như trái mít. Ánh mắt của tất thảy những người trong khách sảnh lại lần nữa chiếu lên người tôi.

“Các vị đã có mặt đầy đủ chứ?” Tôi nhìn quanh một lượt, cũng chỉ có gần hai chục người thôi, tính thêm bốn người chúng tôi thì chắc là cũng mới tới hai mươi hai. “Còn thiếu ai không?”

Lê Hinh nhẹ tiến đến bên tôi, nhẹ giọng đáp thay: “Ta đã hỏi một lượt, chỉ thiếu gia đình nhị thiếu sống ở trong Kinh mà thôi. Chắc một, hai hôm nữa mới về tới.” Rồi nàng lại nói thêm, “Ở đây mọi người đều có chứng cớ vắng mặt tại nơi xảy ra án mạng. Tức là khoảng thời gian đó, chỉ có tam thiếu gia và tam tiểu thư ở cùng nhau.”

Gương mặt Lê Hinh dưới ánh đèn lồng càng thêm kiều mị, nhưng vẫn chẳng thế giấu được nét mệt mỏi sau một ngày ngồi ngựa vô cùng gấp gáp. Trong lòng ngập tràn xót xa, tôi vốn dĩ định vuốt nhẹ lên gò má xanh xao mệt mỏi kia, nhưng tiếng hô vang bên cạnh lại kéo tâm trí của tôi trở về hiện tại.

“Thảo dân Lục Tiếu Hoa, khấu kiến quận chúa.”

Ông lão này thật biết cách phá đám đi!

Lục Tiếu Hoa quỳ rạp trên mặt đất vô cùng cung kính, trước ánh mắt đầy kinh ngạc của Lê Hinh và những người còn lại, ông lão vẫn tiếp tục hô: “Thảo dân có mắt như mù, xin quận mã gia, quận chúa lượng thứ.”

Bà nội nó, đã cưới xin rước dâu gì đâu mà ai gặp cũng hô quận mã gia vậy?!

Thấy Lục lão đầu kia quỳ rạp, cả nhà mấy chục người còn lại cũng bò lăn ra đất mà rống lên như sấm rền: “Khấu kiến quận mã gia, quận chúa.”

Ách, thế này hơi quá rồi. Tôi phất ống tay áo, hùng hùng hổ hổ nói: “Các vị xin đứng cả dậy đi. Đại lễ này chúng ta không dám nhận.” Tôi mới có mười chín cái xuân xanh, Lê Hinh cũng chỉ mười bảy, cả một đại gia đình khấu đầu như thế này, tổn thọ chết mất.

“Tạ quận mã gia!”

Lê Hinh nhìn tôi, cơ hồ đoán ra được bảy, tám phần trong ánh mắt. Đã nói, nàng đi guốc trong bụng tôi rồi mà. Thế nên Lê Hinh của tôi – chưa đầy một chục giây sau đã thu lại vẻ thong thả hờ hững vốn có của quận chúa, nàng nhẹ nói: “Lần này ta cùng quận mã tới đây cũng là do tình cờ.” Nàng đưa mắt tới Lục Tiếu Hoa rồi thản nhiên ngồi xuống ghế, “Không ngờ lại xảy ra cơ sự này. Mong mọi người hãy bớt đau buồn.”

Lục Tiếu Hoa ôm quyền hướng chúng tôi: “Án lần này mong được quận mã gia và quận chúa giúp đỡ...”

“Vậy xin mọi người ở đây trước nói luôn cho ta, không cần e ngại, phát biểu cảm nhận của bản thân về tam thiếu gia và tam tiểu thư.” Tôi phất tay áo ngăn rầy rà câu chuyện, lại sang sảng giọng mà nói, “Xin quý vị hãy nói đúng sự thật.”

Tóm tắt lại thì kết quả thu lượm về gia đình Lục Huấn như sau:

Năm mười tám tuổi, Hạ Sương được gả cho Lục Huấn. Mặc dù đều là cậu ấm cô chiêu nhưng hai người vẫn chưa có lấy một mụn con, điều này cũng làm cho Lục Huấn đôi khi cảm thấy chán nản. Nhưng nam nhân này vẫn được nhận sự giáo dục nề nếp từ Lục gia, nên dù bất mãn với nương tử, anh ta vẫn vô cùng thương yêu và cưng nựng vợ mình.

Tưởng chừng cuộc sống cứ thế êm đềm trôi qua, thì bỗng nhiên vài năm trở lại đây tính tình Lục Huấn bỗng thay đổi thất thường. Anh ta thường xuyên không có mặt tại nhà, khi về thì cả người sực nức mùi phấn son đàn bà, không thì lại say đến chẳng biết trời đất là gì. Ai ai trong nhà cũng nghi ngờ anh ta có tình nhân bên ngoài nhưng không dám nói, chỉ người này rủ tai người kia, cuối cùng truyền đến tai Lục Tiếu Hoa. Ông lão nhẫn không được, lôi con trai ra mắng, dùng gia pháp trừng trị. Hạ Sương khi đó khóc thảm thiết cầu xin cho chồng mình, vì thế ông lão cũng mới bỏ qua.

Ai ngờ Lục Huấn lại vì thế mà lật lọng, lôi vợ ra đánh đập. Nếu không nhờ gia đình cậu cả và can ngăn, dám chắc đã xảy ra án mạng từ lâu, đây là chi tiết tôi cũng cực kỳ lưu ý.

Quay lại với vụ việc bê tha của Lục Huấn, từ ngày xảy ra xô xát với vợ, anh ta càng trở nên hung dữ hơn, nhất là trong việc ân ái vợ chồng. Có nhiều lúc nhìn tam tiểu thư vốn yêu kiều xinh xắn là thế, lại trở nên thất thần xanh xao, người nhà không khỏi đau lòng, lại mắng vốn Lục Huấn. Từ đó Lục Huấn chẳng thèm về nhà nữa.

Nhưng mấy hôm trước anh ta trở về, lại cùng với vợ mình xảy ra mâu thuẫn. Lục Tiếu Hoa hết sức can ngăn, những tưởng đã nguôi ngoai, ai ngờ mới lên Kinh tới tiệm thuốc của nhị thiếu gia thăm đứa cháu ốm, về tới đã xảy ra cơ sự này.

Tóm lại, đúng là Hạ Sương có động cơ gϊếŧ chồng cực kỳ lớn.

Quan phủ từ sớm đã đưa ra nhận định, Hạ Sương đã lợi dụng lúc Lục Huấn say xỉn và đang quan hệ ân ái để đâm dao vào ngực chồng mình, sau đó nhân lúc không có người thì chạy ra giếng cắt đoạn dây thừng vào treo cổ nạn nhân lên trần nhà. Tiếp đó, hung thủ tự cắt vào cổ mình để ngụy tạo hiện trường giả.

Bà nội nó, nghĩ thế nào vẫn có điểm sai sai! Nhưng cái chính là tôi vẫn chưa nghĩ ra vấn đề nằm ở chỗ nào cả.

Tôi nằm bò ra bàn, vò đầu bứt tóc, lông mày gần như muốn gắn chặt với sống mũi. Phải chăng nội tôi mà ở đây thì tốt quá, ít ra với đầu óc của người chuyện gia bịa chuyện đấy, có thể gợi ý cho tôi được một chút manh mối nhỏ nhoi.

“Tiếu Trình, cau mày vậy sớm già lắm đó.” Bàn tay mềm mại khẽ chạm vào lông mi tôi nhồn nhột. Tôi chớp chớp vài cái, cảm giác hơi ấm của nàng ngay gần bên. “Ngươi như vậy trông giống nam tử lắm, ta không muốn Tiếu Trình nhăn nhó đâu.”

Tôi nắm lấy bàn tay đang che mắt mình, mỉm cười: “Thế bình thường trông ta vẫn giống nữ tử hả? Ồ, ngươi là người đầu tiên nói vậy đó. A, nếu ta nhớ không nhầm cũng nhiều cô nương…”

Cũng có nhiều cô nương mến mộ ta!! ---- Thế nhưng lời còn chưa thốt ra hết, tôi đã cảm thấy không khí xung quanh đã hạ xuống vài chục độ. Lê Hinh lạnh nhạt quay lưng, giận dỗi đáp: “Nhìn thế nào vẫn chỉ là một nữ nhân xinh đẹp chuyên hãm hại những cô nương khác, khiến cho người ta si mê, rơi vào bẫy tình.”

Ách, thế nào mà tôi lại trở thành kẻ chăng hoa vậy a ~~~

Tôi dù biết mình không dám bật lại nàng, nhưng vẫn phản kháng yếu ớt: “Ngươi nói vậy thực oan cho ta quá.”

“Ngươi như vậy sẽ khiến các cô nương ấy nghĩ ngươi là nam tử, rồi thương ngươi, rồi…”

Lê Hinh càng nói càng giống như ngốc hài tử đang trong cơn giận dỗi. Tôi cứ thế si mê nhìn ngắm dáng lưng mảnh khảnh của nàng, những lời sau đó nàng nói căn bản đã không lọt nổi vào đầu nữa.

“Ngươi có nghe ta nói không vậy?” Có lẽ thấy tôi lặng yên, nàng nhíu mày quay người lại, vừa hay đôi môi đang chun lên giận dỗi kia lại lướt nhẹ qua gò má tôi, để lại một cỗ hương ngòn ngọt ẩm ướt.

Tôi trợn mắt, không hiểu vì lý do gì mà mình đã nhích lại gần nàng hơn. Để rồi đến khi sát gần cơ thể mềm mại kia, tôi lại một phen hóa đá. Nàng như thế nào mà lại nhằm đúng lúc này để quay người lại a ~

Khoảng cách giữa hai người vô cùng gần, cơ hồ có thể cảm nhận được nhịp tim đập của đối phương. Tôi bất động trong tư thế vô cùng mờ ám, như là mình đang cố tình trộm hôn lên chiếc cổ trắng ngần của nàng vậy.

Gương mặt Lê Hinh dưới ánh đèn lại càng thêm ửng hồng, dường như nàng vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, không hề có ý muốn né tránh hơi thở dồn dập nóng hổi của tôi đang phả lên cổ mình.

Tôi nên làm gì đây?! Lý trí mách bảo tôi không nên như thế này, nhưng trái tim lại cứ muốn tiến đến làm tới luôn đi cho rồi.

Hình như trái tim lại lần nữa chiến thắng lý trí rồi ---- Tôi từ từ tiến lại gần nàng, gần hơn một chút. Hương thơm ngọt ngào phủ lên tâm trí tôi mụ mị. Người con gái này, nàng luôn đẹp nhất trong mắt tôi, trong tâm trí, trong trái tim…

“Quận mã gia, quận chúa!” Cửa phòng đang khép hờ bỗng dưng đạp tung, cùng với đó là một trận gió thổi vù vù, giọng nói nam tử rống lên, “Chỉ còn phòng này là dùng được thôi, còn đâu đều như nhà kho vậy. Ta với Mạch Ly chắc tìm quán trọ gần đây… A!!”

Từ Vệ, ngươi thật đáng bị ăn đấm.

0.1 giây trước, tôi đã bị tên này làm cho giật mình mà ngã nhào xuống ghế, kéo theo đó là một màn lộn xộn không kém. Bởi lẽ vì khoảng cách giữa tôi và Lê Hinh quá gần, nên khi tôi bị giật mình, nàng cũng ngã theo tôi.

Điều đáng nói là chúng tôi ngã ở một tư thế cực kỳ mờ ám!

Lê Hinh, nàng đang nằm đè lên người tôi, trong khi tóc tai tôi rối loạn bở ban nãy vò đầu bứt tóc. Quần áo thì khỏi nói đi, xộc xệch không kém, cứ như vừa… xảy ra một chuyện xấu hổ vậy.

Và nhất là, cái đầu gỗ kia đang nhìn chằm chằm chúng tôi, quai hàm như muốn rớt xuống chạm mặt đất. Chưa đầy chục giây sau, gò má hắn bắt đầu đỏ ửng, luống cuống xoay người không quên buông lại câu: “Thất lễ, thất lễ rồi. Chắc đêm nay quận mã gia phải nghỉ ngơi tại phòng quận chúa thôi.” Nói rồi là rời đi luôn, cảm giác còn để lại đằng sau một luồng khói.

Mặt tôi phủ đầy vân đen, trong lòng thầm gửi tặng Từ Vệ những câu chẳng mấy ngọt ngào gì cho cam.

Khóe miệng tôi kéo kéo một nụ cười méo xệch, nhìn quận chúa trong lòng mà lắp bắp: “Hinh Nhi, ta… ta trải chăn nằm dưới sàn cũng ổn.”

Ổn khỉ, chưa bái đường sao có thể chung một phòng chứ?!

Lê Hinh nằm trên ngực tôi, chăm chú quan sát tôi. Không ngờ nàng lại buông một câu thản nhiên: “Ngươi giống ta, đều là nữ tử, vì sao phải nằm dưới sàn?”

Gì? Nàng thế nào mà tư tưởng còn thoáng hơn cả tôi vậy? ---- Tôi còn đang trợn trừng mắt kinh ngạc, nàng đã đẩy tôi ra mà ngồi dậy, ‘hừ’ một tiếng: “Ta chỉ là với ngươi mới muốn chung giường.”

Nàng nhẹ trút bỏ xiêm y bên ngoài, những đường cong hoàn hảo lồ lộ sau lớp áo trong mỏng manh. Tôi như mất hồn mà nhìn dáng lưng nàng, cố gắng đừng để dãi chảy thành một dòng sông.

Dưới ánh nến hồng, trông nàng lại càng thêm yêu kiều quyến rũ. Từng cử chỉ nhỏ thôi cũng khiến cơ thể tôi bất giác run lên, trái tim không ngoan ngoãn mà đánh thình thịch như trống nện trong lồng ngực.

“Ngươi định cứ nằm thừ ra đó đến khi nào nữa?” Lê Hinh không nhìn tới tôi, cũng chẳng rõ biểu cảm trên gương mặt nàng. Nàng thổi tắt ngọn nến trong ô đèn, nhanh chóng lại gần chiếc giường chưa đầy mét hai kia, quay mặt nằm sát vào vách tường.

Tôi đứng dậy, khép chặt cánh cửa ban nãy bị Từ Vệ rọi vào, cũng từng bước từng bước một cởi y phục bên ngoài treo lên giá. Sau đó một bước, lặng lẽ ngồi lên giường.

Được thôi, lúc này mọi phản xạ của tôi đều vô điều kiện. Vì não bộ hình như đã rớt ra ngoài từ lúc Lê Hinh cởi bỏ y phục trước mắt tôi.

“Tiếu Trình, không được ngẩn người.”

Giọng nàng lại vang lên dịu dàng, cỗ hương thơm đặc trưng của riêng nàng phảng phất qua cánh mũi như càng làm cho tôi thêm mụ mị. Nhưng căn bản tôi vẫn đang phản xạ theo vô thức, nên từ lúc nào không hay, tôi phát hiện ra mình đã nằm thẳng đơ bên mép giường, cách nàng một khoảng không xa qua lớp chăn mỏng manh.

Đêm mùa thu gió thổi se se lạnh, cánh cửa sổ khép hờ tự động bật tung, phát ra những tiếng cót két rờn rợn. Cũng vì thế mà tôi tỉnh táo được vài phần, niệm thần chú ép hồn phách quay lại thân xác.

Bây giờ sực nhớ ra, có oán cũng muộn rồi. Bọn Mạch Ly, Từ Vệ nhường hai người chúng tôi lại ngôi nhà vừa xảy ra án mạng, thật không biết phải nói sao nữa. Dù là con cháu họ Lục, nhưng ở lại nơi này khiến tôi có chút chẳng an lòng.

Vết máu ở hiện trường còn chưa được xử lý, chiếc ghế gỗ đổ nghiêng vẫn nằm đó, mùi máu tanh nồng vẫn phảng phất căn phòng… Nghĩ lại tôi mà lòng bàn tay tôi không khỏi lạnh buốt.

Tôi đã tiếp xúc với tử thi, nhưng chưa từng qua đêm tại nơi xảy ra án mạng. Dẫu rằng thần kinh thép, tôi vẫn chẳng thể nào nhắm mắt ngủ yên. Cứ có cơn gió lạnh lùa qua, hay ánh trăng lặng lẽ hắt qua ô cửa sổ đang phất phơ rèm lụa, tôi cũng đã đủ kinh hồn bạt phía.

“Tiếu Trình, ta sợ…”

Bên tai vang lên khe khẽ giọng nói yếu ớt, tôi quay đầu nhìn gương mặt tái nhợt của quận chúa sát bên. Ánh mắt nơm nớp âu lo, bàn tay nhỏ nhắn đang siết thật chặt chiếc chăn đắp trên người, mái tóc đen nhánh rũ xuống bên má… nàng dường như đang sợ lắm.

Tôi đau lòng khôn nguôi. Trong phút chốc tôi quên mất dù nàng là con gái tướng quân, nhưng làm sao có thể quen được với cảnh binh đao chém gϊếŧ? Làm sao mà có thể bình chân như vại khi thấy thảm án máu me?

Vẫn là tôi không tốt, vẫn là tôi không đủ cường mạnh để nàng cảm thấy an tâm hơn.

Chẳng biết lấy đâu ra mạnh mẽ, tôi đưa tay kéo nàng vào trong lòng mình. Cơ thể mảnh mai khẽ run lên, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn rúc sâu vào ngực tôi.

Bàn tay Lê Hinh nhớp nháp mồ hôi, gò má cũng đem theo hơi lạnh buốt. Sắc mặt tái nhợt, có phải tôi đã không quan tâm đến cảm giác của nàng rồi không?

“Hinh Nhi, thực xin lỗi…” Tôi vuốt ve mái tóc dài phảng phất mùi hương bồ kết, kìm lòng không được mà hôn xuống, “Ngươi đừng sợ, đã có ta ở đây.”

Lê Hinh ngước đôi mắt trong veo lên nhìn tôi, đôi môi mấp máy: “Vì sao lại xin lỗi ta?”

Tôi cụp mi, không dám nhìn tới nàng: “Ta không tốt…”

Lời còn chưa dứt đã bị bờ môi ai kia chặn lại. Lần này đến lượt tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên.

Như một chất gây nghiện khiến cho toàn thân tôi tê dại. Chỉ thấy đôi mi nàng khẽ nhắm, bàn tay đã chuyển sang siết nhẹ lấy ngực áo tôi. Đôi môi mềm mại căng mọng như cánh đào vụng về đặt lên khóe môi tôi, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, không dám tiến xa hơn.

Tôi nhìn gương mặt ửng hồng cùng cơ thể mềm mại trong lòng, du͙ƈ vọиɠ vẫn còn len lỏi trong máu lại được cơ hội bùng lên dữ dội. Mạnh mẽ áp môi mình xuống trái anh đào căng mọng, tôi ra sức nút lấy, cơ hồ muốn mang cả vị thơm ngọt của nàng mà nuốt xuống dạ dày.

Nàng khẽ “Ân” một tiếng, hơi thở gấp gáp nóng hổi phả vào da mặt tôi càng thêm ngứa ngáy, bàn tay nàng nhẹ siết vòng eo tôi.

Tôi đối với người đang nằm trong lòng mình hệt như chú mèo nhỏ, càng muốn cưng nựng nhiều hơn. Từ đôi môi tôi trượt xuống hôn chiếc cằm thanh tú, làn da nàng dưới ánh trăng đêm càng thêm phần mị hoặc.

Hình như tôi càng ngày càng siêu cấp biếи ŧɦái…

“Tiếu Trình…” Bỗng dưng Lê Hinh chớp mi, cả con ngươi ngập nước đem hình ảnh tôi thu vào, “Ngươi là đứa ngốc tội ác tày trời. Ngươi là nữ tử, lại dám cả gan khiến ta yêu ngươi, không quên được ngươi dù chỉ một chút. Với ta, ngươi là ai không quan trọng nữa, ta vẫn nguyện ý gả cho ngươi, chỉ cần vĩnh viễn lưu lại bên ta, đừng bao giờ nghĩ mình không xứng đáng.”

Tôi nhìn nàng, trong lòng ngập tràn xúc động. Từ trước đến giờ, tôi không nghĩ mình đối với người khác, ngoài bố mẹ thì lại có vị trí quan trọng như thế. Tôi vuốt ve đôi má ửng đỏ của nàng, khẽ thì thầm: “Ta thực cũng muốn tự gả cho ta quá a ~~~”

Lê Hinh bật cười, nàng vỗ nhẹ vài ngực tôi: “Ba hoa.” Sau đó lại hơi nhíu mày, “Tiếu Trình, khi đi ngủ ngươi vẫn bó ngực thế này sao?”

A, tôi cũng quên mất đấy!

Tôi vùng dậy, cởi phăng cái áo mỏng đang mặc bên ngoài, hào hứng chỉ lên chiếc nịt ngực màu trắng: “Ngươi xem này Hinh Nhi, đây là phát minh của công nghệ hiện đại thế kỷ 21, ta chỉ cần gài áo vào là phẳng lỳ như… như cái gì, à như mặt bàn, không phải mắc công quấn ngực bằng vải trắng đâu.”

Nói rồi, đôi đưa tay toan cởi nút gài ------ Ây, không được! Tôi đưa mắt nhìn Lê Hinh, thấy vành tai nàng ửng hồng như mèo con, lại không dám đưa mắt nhìn tới tôi nữa. Nàng ấp úng quay mặt vào vách tường: “Ngươi… ta đi ngủ đây.”

Nàng biết tôi là nữ tử đã lâu, còn có lần tùy ý cho tay vào ngực áo tôi… thế mà giờ lại xấu hổ. Tôi bật cười, chỉ nới lỏng nút gài áo, sau đó kéo chăn đắp lên người cả hai, lần nữa áp sát cơ thể mềm mại của nàng.

Đây là lần đầu tiên chúng tôi ngủ chung, tuy một vài phút trước còn xảy ra cái… sự kiện kia, nhưng lát sau Lê Hinh đã bình yên chìm vào giấc mộng. Nàng nghiêng người gối lên vai tôi, thi thoảng lại rúc sâu vào ngực tôi tìm kiếm ấm áp. Cứ mỗi lần như vậy, tôi lại xoa nhẹ sống lưng nàng, đem hơi ấm của cơ thể mình bao bọc nàng như mèo nhỏ.

Một đêm trời thu mộng tôi đẹp nhất trong đời.

Sớm hôm sau tôi đã mang theo lệnh bài của Vương gia đến phủ chi huyện đại nhân trấn Nam Ninh, với tư cách là quận mã gia tương lai, chính thức can thiệp vào vụ án nhà họ Lục. Sự xuất hiện của tôi và quận chúa khiến cho người dân trong trấn một phen nháo nhào, đến ngay cả chi huyện cũng vội vã tới tham kiến.

Tôi không rảnh để ý mấy cái nghi thức rườm rà đó, thế nên ngay lập tức truyền Hạ Sương để lấy lời khai. Đương nhiên tôi không muốn lần thứ hai phải trở lại trong lao ngục đâu, giờ có quyền hành rồi, tội gì không mang ra mà xài.

Nàng ta khai: “Ngày hôm đó trời lúc nắng lúc mưa, thảo dân đương ngồi trong phòng uống trà, bỗng nhiên Lục Huấn trở về, say sỉn và đòi… đòi ân ái. Khi xong chuyện, phu quân lấy một con dao rất sắc, múa qua múa lại trước mặt khiến thảo dân vô cùng sợ hãi. Chàng ấy còn dọa: “Nếu ngươi bỏ đi, ta gϊếŧ ngươi rồi ta theo cùng.” Nằm trên giường, thảo dân vô cùng sợ hãi nên nhắm chặt mắt lại. Được một lúc thì bất chợt thấy cổ nhói lên lạnh buốt, sau đó ngất đi lúc nào không hay.”

Theo đó, sự việc xảy ra nối tiếp chính là đoạn tầm xế chiều, nàng ta tỉnh lại, loạng quạng đứng dậy và đụng phải chân nạn nhân. Bàng hoàng, Hạ Sương chạy ra khỏi phòng, bị vấp ngã ngay tại ngưỡng cửa, nhưng vẫn ráng sức lết ra sân và hô hoán. Đồng lúc đó là nhóm người chúng tôi xuất hiện, mau chóng phong tỏa hiện trường.

Nghe tình tiết thì cũng có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng lòng tôi vẫn có điểm gì đó mơ hồ, nghĩ mãi chẳng ra.

Tiết trời thu mát mẻ, nhưng thi thể để lâu sẽ mau bị thối rữa và có thể không đưa ra kết quả giám định chính xác nhất. Thế nên chi phủ đại nhân đã vời một ngỗ tác uy tín, dưới sự chứng kiến của tôi và Lục Tiếu Hoa, kiểm tra một lượt thi thể Lục Huấn.

Tôi vốn dĩ không nghĩ mình thích hợp với con đường bác sĩ, nhưng đã là đời này kế đời kia rồi, bắt buộc tôi phải luyện cho mình thân thủ bất khả kháng lực với máu tanh.

Thế nhưng sau khi nhìn vị ngỗ tác tiên sinh kia làm việc, tôi vẫn không tránh được một trận nôn nao. Sinh viên mới bước vào năm hai như tôi kỳ thực chưa được nghiệm qua môn giải phẫu, thế nên cảnh tượng này không khỏi khiến tôi một trận tái xanh mặt mày.

Lục Tiếu Hoa thì khỏi nói, tuy khí chất oai oai nghiêm nghiêm, nhưng nhìn thấy thi thể con trai mình như thế ai mà không đau lòng cho cam, thế là vừa bước ra khỏi nơi khám nghiệm tử thi, đã sây sẩm mặt mày, nôn thốc nôn tháo, gia nô, a hoàn phải dìu đỡ lão gia về phòng nghỉ ngơi.

Tôi choáng váng cả đầu óc, mặc kệ thân phận quận mã gia, ngồi phệt xuống bậc thềm trước đại sảnh mà day day huyệt thái dương.

Bà nội nó, kể ra mà có Cát Thuần idol ở đây, mấy việc như thế này tôi còn lâu mới nhúng tay vào.

“Tiếu Trình, ngươi sao rồi?”

Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại thoảng qua tai, một cỗ hương thơm quen thuộc ráp gần xua đi tử khí đeo bám tôi nãy giờ. Tôi ngước mắt, nở nụ cười nhìn Lê Hinh. Nàng như tiên nữ dưới ánh nắng nhè nhẹ ban trưa, phủ xuống thế gian những hạt ngọc long lanh thuần khiết như chính tâm hồn nàng vậy.

Tôi lắc đầu, nhẹ giọng đáp: “Ta không sao.” Sau đó lại đưa tờ giấy kết quả khám nghiệm của ngỗ tác tới trước mặt nàng: “Ngươi xem thử qua đi.”

Lê Hinh nhận lấy tờ giấy, chẳng nề hà mà cũng ngồi xuống cạnh tôi. Nhìn gương mặt nghiêng nghiêng cùng dáng ngồi vô cùng duyên dáng yêu kiều của nàng, tôi thầm thấy hổ thẹn trong lòng.

Cái tướng tôi khác gì đàn ông đâu?!

“Tiếu Trình, thực sự ta không hiểu cho lắm đâu, y thuật ta không cao siêu.” Lê Hinh cụp mi, buồn rầu đưa lại cho tôi tờ giấy, “Ngươi tóm tắt gọn lại cho ta được rồi.”

Chẳng hiểu sao mỗi lần như vậy, nhìn nàng đáng yêu vô cùng. Thế là tôi không kiềm được, đưa tay nựng má nàng, lại bật cười: “Hinh Nhi của ta cũng có lúc giống như mèo ngoan vậy?”

Nàng chun môi, lại nhéo tay tôi một cái: “Ngươi lại chọc ghẹo ta.”

Tôi kéo nàng ngồi lại gần mình, nhàn nhã nói: “Nạn nhân có vết cắt ở cổ, lệch về bên trái, dài khoảng ba tấc (1), đồng thời có một vết lằn do dây thừng cứa ở cổ. Bên cạnh đó còn có một vết thương ở ngực trái, đoán chừng do vật nhọn gây nên. Bên rìa phổi tử thi cũng có nhát cắt.”

“Những vết thương như vậy không phải là vết thương chí mạng?” Lê Hinh khẽ nhíu mày, “Như vậy không đủ để nữ tử gϊếŧ người.”

Tôi gật đầu: “Nguyên nhân chết là do ngạt thở.”

Chúng tôi cùng hướng ánh mắt ra ngoài sân, nơi tràn ngập ánh nắng. Từ Vệ cùng Mạch Ly cũng vừa từ phủ chi huyện về, sánh vai đi bên nhau, chầm chậm cơ hồ cũng chưa để ý tới chúng tôi.

“Hai người họ trông cũng vừa vặn đẹp đôi đó chứ?” Lê Hinh bỗng dưng ôm lấy cánh tay tôi, nàng ngả đầu tựa vào vai tôi mà thủ thỉ, “Chúng ta cũng vậy.”

Chúng ta cũng đẹp đôi…

Tôi nhẹ mỉm cười, cảm thấy cả người cứ lâng lâng như trên mây trên gió. Tôi so với Lê Hinh vẫn cao hơn cả cái đầu, dáng người cũng chẳng mảnh khảnh như nàng... Đi bên cạnh nhau có phải rất hợp hay không?

Lại nhìn sang Từ Vệ và Mạch Ly. Hai người họ một cao lớn, một nhỏ nhắn; một vững chãi, một mảnh mai… Nam nhân đầu gỗ như Từ Vệ thật ra cũng rất oai phong lẫm lẫm, nếu là một cái cột đình thì chắc cũng dư sức bảo hộ cho vợ con sau này.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng mắc cười, người to con như hắn, đè lên cô gái bé nhỏ như Mạch Ly, chắc chắn Mạch Ly không ngộp thở thì cũng đừng hòng vùng vẫy.

Tôi lại biếи ŧɦái rồi, lại biếи ŧɦái rồi a ----- Nghĩ ngợi lung tung, tôi vẫn không kiềm được kéo kéo khóe miệng bật cười.

Nhưng nụ cười còn chưa sảng khoái, tôi đã cứng đờ người!

Khoan! ----- Dáng người cao lớn, vững vàng thế kia, cô gái lại quá yếu ớt... Sao có thể?!

Tôi đứng bật dậy, hô lên một tiếng: “Nghĩ ra rồi.”

Lê Hinh cùng hai người đang lững thững tản bộ dưới sân cũng bị chất giọng sang sảng của tôi làm cho giật mình. Nàng khó hiểu đứng bên lên cạnh tôi: “Ngươi nghĩ ra cái gì cơ?”

Tôi quay sang Lê Hinh, không giấu nổi hào hứng: “Ta đã tìm ra cách phá vụ án này.”

***

Lão chi phủ già nhăn nhó nhìn tôi, bối rối thưa: “Quận mã gia, việc này vẫn nên trên công đường…”

Tôi nhàn nhã đứng chắp tay sau lưng nhìn một lượt những vật chứng liên quan trong vụ án được bày trên khay gỗ, cùng nô bộc, tỳ nữ trong gia thất, gương mặt ai cũng đượm vẻ lo âu. Đương nhiên người nhà họ Lục tôi cũng có mặt đầy đủ, dõi mắt về phía sương phòng của gia đình tam thiếu gia đã khuất, bối rối không biết tôi đang định diễn vở kịch gì.

“Ta thân không phải người danh gia vọng tộc, không câu nệ tiểu tiết đâu.” Tôi phất phất tay, lại chép miệng, “Truyền Hạ Sương, đem ghế nhường nàng ngồi.”

Phụ nữ mang thai cứ bị giày vò chốn lao ngục không tốt, thật không tốt a ~~~

“Tiếu Trình, ngươi phát hiện ra nàng mang thai khi nào?” Lê Hinh đứng bên, khẽ thì thầm vào tai tôi, “Sao ta nhận không ra?”

“Vì nàng ấy mới có hỷ chưa được vài tuần lễ, bình thường sao mà nhận ra? Ta phát giác cũng là lúc chuẩn mạch cho nàng lần truy hỏi lấy lời khai, khi đó nàng ta cũng không hay biết mình đã mang giọt máu của Lục tam gia.”

Viên chi phủ bất đắc dĩ sai nha dịch làm theo lời của tôi. Hạ Sương sắc mặt xanh xao yếu gầy nhìn tôi nơm nớp lo âu, nhưng được cái gật đầu của tôi, nàng mới nghiêng mình cảm tạ rồi từ từ ngồi xuống.

Tôi hắng giọng, sau đó lên tiếng: “Các vị, hôm nay ta sẽ đưa vụ án của Lục Huấn, tam thiếu gia cùng nương tử Hạ Sương ra ánh sáng. Có điều đây không phải công đường, thế nên mọi người có thể tùy hứng theo dõi và đưa ra kết luận của riêng bản thân, nhưng là sau khi ta cho mọi người xem điều này.”

Gật đầu với Từ Vệ và Mạch Ly, hai người họ hiểu ý, bước lên phía trước.

“Như các vị đã thấy, Từ huynh đệ có vóc dáng không khác gì tam thiếu gia là bao.” Tôi kéo sự chú ý của đám đông về phía hai người họ, “Mạch Ly cô nương cũng vậy, còn có phần khỏe mạnh hơn tam tiểu thư. Bây giờ không để mọi người tò mò nữa, hai người họ sẽ cùng ta làm vài cuộc thử nghiệm. Từ đây, mọi người sẽ nhận ra có điểm bất thường.”

Cuộc thử nghiệm đầu tiên nhanh chóng diễn ra.

Đầu tiên, nếu xét từ góc độ hung thủ là Hạ Sương, thì sau khi gϊếŧ chồng mình, nàng ta sẽ treo cổ chồng trên thanh xà ngang bắc trên trần nhà.

Mạch Ly y như lời tôi mà làm, trong khi đó Từ Vệ diễn vai của Lục Huấn, chỉ cần bất động cơ thể. Quá trình kéo Từ Vệ từ trên giường xuống dưới đất đã vô cùng khó khăn, sau đó Mạch Ly chạy đi lấy đoạn thừng, lại tốn thêm một khoảng thời gian không ít để chòng dây vào cơ thể người đàn ông to cao.

Lần này thử nghiệm, tôi đã đoán trước được kết quả, nhưng vẫn muốn để mọi người cùng thấy rõ và tự phân tích. Thế nên đợi Mạch Ly buộc thừng vào hai tay Từ Vệ và vắt dây qua thanh đòn gỗ hình chữ nhật trên trần, cả người nàng đã ướt đẫm mồ hôi.

“Mọi người hãy chú ý nhé.” Tôi mỉm cười, thong thả xem màn kịch vui.

Trời không nắng nóng, thậm chí còn mát mẻ vô cùng, nhưng người nào người nấy cũng vã mồ hồi, chăm chú quan sát nhất cử nhất động của Mạch Ly.

Mạch Ly gồng mình, ra sức kéo Từ Vệ. Nhưng không ---- căn bản là chỉ nhích được một chút chứ không thể lên cao đến tận trần nhà được. Nàng đổi tư thế kéo hết lần này đến lần khác, mồ hôi nhễ nhại mà Từ Vệ vẫn chỉ nằm yên trên mặt đất mà thôi.

Cuối cùng, thử nghiệm thất bại!

Người nào người nấy há hốc mồm, sau đó quay sang nhìn Hạ Sương. Một vài người reo lên: “Đúng thật, sao có thể là tam tiểu thư cứ, nàng ấy không thể nào kéo được tam thiếu gia lên.”

“Phải, đúng thật.”

“Nam tử cường tráng như vậy, sao có thể kéo nổi lên xà ngang…”



Tôi lặng lẽ nhìn Lục Tiếu Hoa, ông cũng đang đầy bất ngờ, lại có một chút niềm vui dâng trong ánh mắt. Con dâu không phải hung thủ, đương nhiên vui rồi. Nhưng là người nào?

“Mọi người hẵng khoan đã.” Tôi phất ống tay áo, lần nữa thong thả nói, “Hiện trường vụ án có một chiếc ghế đổ nghiêng trên mặt đất, ngay dưới chân thi thể. Bây giờ hãy cùng ta xem tiếp màn thử nghiệm lần hai.”

Lại gật đầu với Từ Vệ, lần nay tôi đã dặn trước với đầu gỗ rồi, thế nên vừa thấy chỉ thị của tôi, liền đứng lên chiếc ghế gỗ tại hiện trường, sau đó nắm hờ dây thừng trên cổ.

Vài giây sau chiếc ghế đã bị Từ Vệ đạp đổ, trong tư thế của một người treo cổ.

Hạ Sương thấy vậy liền bật khóc nức nở, nàng nghẹn ngào: “Chẳng nhẽ… chẳng nhẽ phu quân…”

“Khoan hẵng kết luận vội.” Tôi chặn vội lời của nàng ta, sau đó tìm đại trong đám đông đang đứng xem náo nhiệt, một người vóc dáng cũng gần giống với Lục Huấn, hô lên: “Vị huynh đài kia, tiến lên đây một chút, phải phải, chính ngươi.”

Sau đó, người này cũng giống Từ Vệ, cùng thử tự treo mình lên xà ngà. Cứ năm người được tôi gọi lên thử nghiệm như vậy, đã có tới bốn người đạp chiếc ghế gỗ ngã ngửa.

Lục Tiếu Hoa bàng hoàng, bờ vai ông khẽ run lên. Các thiếu gia còn lại trong nhà mặt mày tái nhợt, ráng đứng vững để đỡ tấm thân già của cha mình.

“Mọi người cũng đã thấy rõ ràng rồi. Hung thủ thực tế không phải là Hạ Sương cô nương, mà chính là tam thiếu gia, Lục Huấn.” Trong bầu không khí trầm lặng, một vài tiếng nức nở khẽ cất lên khiến lòng tôi cũng như phủ một nỗi bi ai nặng nề. Tôi thở dài nói tiếp, “Nếu như Hạ Sương cô nương ra tay gϊếŧ người, thì chắc chắn phải có thêm sự trợ giúp. Nhưng nay đã qua chứng cứ thu thập tại hiện trường vụ án, cùng lời khai của nghi can, kết quả nghiệm thi và những gì các vị đã trông thấy vừa rồi, ta nghĩ mọi người cũng đã hiểu. Lục Huấn thiếu gia đã tự quyên sinh, băng cách tự cắt vào cổ, đâm vào ngực rồi sau đấy mới nảy ra hành vi treo cổ.”

Tôi ngừng lại, quay người kéo Lê Hinh rời đi. Chính là tôi không muốn thấy cái cảnh bi thương này nữa, cũng như chẳng muốn nói nốt mấy lời còn lại.

Hai chúng tôi sóng bước bên nhau, mỗi người đều rơi vào khoảng trầm mặc riêng. Rốt cuộc, tôi vẫn là người lên tiếng, nặng nề phá vỡ khoảng không gian yên tĩnh: “Hinh Nhi, cái tên Lục Huấn đó đã muốn gϊếŧ vợ mình, may sao mới chỉ rạch một đường nhẹ Hạ Sương đã ngất đi. Vậy nên hắn ta mới tưởng nàng ấy đã chết mà tự vẫn theo. Rốt cuộc người tính vẫn không bằng trời tính, trong người Hạ Sương đã mang giọt máu của hắn rồi.”

Lê Hinh dừng bước, nàng nhẹ nhàng gạt những sợi tóc mai đang lòa xòa trước mặt tôi. Nàng nói: “Sóng gió rồi cũng qua đi, ngươi đừng buồn nữa. Ngươi không vui thì lòng ta cũng chẳng nhẹ nhõm gì. Ngươi thực giống như trái tim của ta vậy.”

Từng đàn chim sải cánh trên nền trời rộng, mùi hương của đất nồng nồng quyện với hương mạ non nhà ai vừa cấy, thoảng qua cánh mũi như ôm trọn vẹn vào lòng đất trời. Tôi nhìn gương mặt dịu dàng của Lê Hinh, trong lòng xốn xang cùng bao cảm xúc ngổn ngang khó nói.

Như một mảnh ghép để hoàn thiện trái tim tôi, nàng nhỏ nhẹ hỏi: “Tiếu Trình còn có điều muốn nói với ta sao?”

Phải, nàng đã đi guốc trong bụng tôi rồi.

Tôi siết nhẹ bàn tay Lê Hinh, khóe miệng cố kéo lên một nụ cười buồn rượi: “Hinh Nhi, ta không phải nam nhân. Sau này, ta không thể cho nàng một đứa con…”

Niềm hạnh phúc của một thê tử, chẳng phải là được ẵm con mình trên tay, à ơi câu hát ru và chờ ngày nó lớn gọi một tiếng ‘Mẹ’ hay sao?

Điều này, nếu nàng gả cho tôi, thì tôi không thể làm nổi cho nàng.

Trái với sự bất lực của tôi, Lê Hinh mỉm cười, nàng tiến sát lại gần tôi hơn, ngước ánh mắt trong veo lên nhìn tôi mà đáp: “Chắc điều đó thực sự sẽ khiến ta cảm thấy mất mát…”

Tôi thở dài gật đầu. Nhưng còn chưa kịp lên tiếng đã lại bị nàng chặn lại: “Nhưng nếu thiếu ngươi, cuộc đời sau này ta mới là đau khổ!”

Dưới ánh nắng nhàn nhạt ngày thu, nụ cười của Lê Hinh càng thêm rạng rỡ. Nàng như vậy lại càng khiến tôi thêm si mê, kìm không nổi lại ôm nàng vào lòng, vuốt ve mái tóc mượt mà cùng mùi thơm ngọt ngào quen thuộc vấn vít bên cánh mũi.

Khi bóng chiều tà dần buông xuống, tôi như sực nhớ ra một chuyện ông nội từng nói, liền trầm tư nói với Lê Hinh: “Nội ta từng nói, vụ án này khép lại là do một vị thần thám phá giải. Không lẽ nào, người đó lại là ta?”

Sao có thể nhỉ? Tôi chỉ là con bé phá bĩnh lịch sử thôi cơ mà?

Lê Hinh chăm chú nhìn tôi, sau đó lại thong thả tiến về phía trước: “Án này không tính, vì ngươi biết trước kết quả rồi.”

“Ây nga, nhưng ta vẫn phải phá án mà, nội chỉ cho ta biết hung thủ thôi a ~~~”

“Tiếu Trình thật giỏi ba hoa.”

“…”

Được, tôi chưa từng bật lại được nàng. Đúng hơn là, nàng khiến cho tôi cảm thấy, nàng nói điều gì cũng đúng hết.

“Dù ngươi có được người ta ca tụng đến đây, có tài trí thế nào, ngươi vẫn chỉ là của riêng ta!” Lê Hinh chẳng thèm đợi tôi, nàng bước thật nhanh trên con phố trong trấn nhỏ.

Tôi nhìn theo dáng lưng mảnh khảnh phía trước, lòng ngập tràn hạnh phúc ngọt ngào.

Phải, cả đời này, kiếp này, vĩnh viễn Lục Tiếu Trình tôi chỉ là của mình em, Lê Hinh.

Chú thích:

(1) ba tấc: khoảng bằng 12cm (1 tấc = 4cm) theo đơn vị đo lường thời cổ đại Việt Nam. Theo sách hướng dẫn của Liên Hiệp Quốc, một số nơi dùng 1 tấc = 4,7 xentimét một cách không chính thức.
Bình Luận (0)
Comment