Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua Rồi

Chương 70

Nàng còn tưởng rằng vị bạch tiên sinh non trẻ cùng lắm là một người trong Vương gia phủ thôi, không nghĩ tới hắn là một trong bốn vị vương gia.

Vậy hắn cùng Trữ vương phi…… Thật lớn mật.

Trữ vương cũng biết hành vi hôm nay chọc phải người không nên chọc, nên cũng không nhiều lời.

Những người khác đều biết Gia Các Mộ Quy đều không thích nhiều lời, vì vậy im lặng mà rời đi.

Quả Lựu vẫn còn choáng váng, nàng liền đem nàng ngồi dậy.

Cứ lay lay, Quả Lựu rốt cuộc tính, trợn mắt nhìn nàng, trốn ra phía sau, “ Gặp ….gặp qua…..”

Hạ Noãn Ngôn bị nàng làm cho dở khóc dở cười, dơ tay,” Ta không…..”

Một trận hút không khí vang lên, Hạ Noãn Ngôn lặng đi một chút, nhìn theo ánh mắt của bọn họ -------

Một cây cổ thụ già cao to đại khái có thể đến sáu người có thể ôm vừa đang dần dần chuyển thành bé tí.

………. Gặp quỷ rồi.

Đây là ý niệm đầu tiên trong đầu Hạ Noãn Ngôn.

Cũng giống mọi người, Hạ Noãn Ngôn há hốc mồm nhìn cây cổ thụ kia ngày càng bé, ngày càng bé đi……

Nhỏ tới mức nhất định, nó bắt đầu thấp dần, thấp dần sau đó biến thành một cây nhỏ như mới nảy mầm.

Tất cả mọi người bị sự việc này làm cho chấn động một hồi lâu, vị An vương gia là người hồi phục đầu tiên.

Tầm mắt hắn nhìn trên người Hạ Noãn Ngôn, cuối cùng dừng lại đôi tay giơ trên không kia, nhìn mầm non kia, lắp bắp mở miệng,….

“ Là, thật là…….”

Nói phía trước phía sau, liền “phù phù” một tiếng ngã xuống đất lại ngất.

Hạ Noãn Ngôn thấy có điểm không ổn, quả nhiên, sau đó Quả Lựu lại run rẩy nói, “Gặp, gặp qua…….”

Chưa kịp nói hết, đã rơi vào hôn mê bất tỉnh.

Còn vài người vẫn chưa bất tỉnh, nhưng vẻ mặt kinh hoàng, gắt gao nhìn chằm chằm vào tay nàng.

…………. Bọn họ là cảm thấy nàng đem cây cổ thụ biến thành như vậy sao?

Nàng vừa rồi khả năng chưa làm bất cứ điều gì mà!

Gia Các Mộ Quy là người động đậy đầu tiên, hắn cái gì cũng không nói, xoay người hướng đi ra.

Hạ Noãn Ngôn nhẹ nhàng thở ra, hướng đỡ Quả Lựu rồi cũng đi ra cùng.

Cậu nhóc tiểu Vương gia không biết đã đứng trước hoa viên bao giờ, thấy bọn họ tới, vẻ mặt bất mãn.

Nhưng mà cái gì cũng không hỏi, ngoan ngoãn theo bọn họ rời đi.
Bình Luận (0)
Comment