Editor: Kingofbattle
Nếu không, thì tại sao Nhậm Trường Hà lại không biết chút gì.
Ma Đà vẫn gào khóc như trước, cầu xin tha thứ, hắn cảm giác bản thân sắp
phát điên rồi.
Kim quang chói mắt tiếp tục an mòn hắn, nhưng mà những lời thì thầm kia
mới thật sự là đáng sợ.
Không kể tới những lời thì thầm kia tràn ngập lực lượng quỷ dị, cho dù
không có loại lực lượng quỷ dị này, thì mỗi phút mỗi giây đều có người thì thầm
trong tai ngươi, ai có thể chịu đựng nổi.
Nếu chỉ là những lời âm thanh bình thường, có lẽ có thể phong bế ngũ thức,
không nghe không nghe thấy, loại bỏ được quấy nhiễu.
Nhưng mà, những lời tụng niệm kinh văn này, đánh sâu vào thần hồn, căn
bản là không thể nào ngăn cách cùng bài trừ.
Quả thực rất đáng sợ!
Sở Huyền cũng hoài nghi, độ hóa Phật Môn, chẳng lẽ là dựa vào phương
pháp lải nhải không ngừng này, đánh vỡ tâm trí của người ta, sau đó lại độ hóa?
Chứ người nào mà chịu được, bên tai luôn nghe những lời này?
Ma Đà thấy cầu xin không có tác dụng, ngược lại bắt đầu chửi cha mắng
mẹ, tựa hồ muốn chọc giận địch nhân, khiến đối phương ra tay diệt sát mình.
Bởi vì âm thanh thì thầm kia rất đáng sợ.
Lâu dần, cũng không biết vì sao, vậy mà trong miệng Ma Đà ngẫu nhiên sẽ
thốt ra vài câu kinh Phật.
Chỉ là hành động theo bản năng.
Hắn biết rõ, ý thức của mình, bắt đầu chịu ảnh hưởng.
Hắn cũng ngẫu nhiên phát hiện, vậy mà bản thân tự nhắm mắt, sau đó tụng
niệm một câu “A Di Đà Phật”.
Thật là đáng sợ!
……
Từ lúc tông chủ Cửu Kiếm Sơn bức hôn Sở gia, đã trôi qua hơn một tháng.
Những người nghe thấy tin tức này, cũng ném ra sau đầu, không có ai rãnh
đi tìm hiểu nguyên nhân.
Đa số mọi người, đều cho rằng Nữ Đế Đại Tần nhúng tay, mới khiến cho
Tống Nhất Minh tự động rút lui.
Tà Vương Cung, Tà Vương Đình.
Tà vương đang ngồi ngay ngắn trên bảo toạ, sắc mặt lộ ra vẻ âm trầm.
Từ khi bị Tần Khả Vận đánh trọng thương, tính tình của hắn liền trở nên
nóng nảy.
Vốn là, Tà vương tạo cho mọi người ấn tượng âm lãnh cùng thâm trầm,
nhưng khi liên tiếp xảy ra sự kiện “xông vào Tà vương cung”, thì tính cách của
Tà vương đã biến đổi, trở nên táo bạo, xúc động, dễ tức giận.
Mà sau khi bị Tần Khả Vận mạnh mẽ đánh bại, thì loại tính cách này càng
nặng hơn.
Hơn nữa, mỗi ngày đều bày ra bộ mặt âm trầm, giống như bị ai đó cắm
sừng.
Người bên cạnh Tà vương, mỗi ngày đều phải cận thận, cũng không dám
thở mạnh, chỉ sợ một động tác hay hơi thở của mình, khiến cho Tà vương tức
giận, sẽ bị một tát chụp chết.
Thậm chí khi bước vào cửa còn phải cân nhắc một lúc, trước tiên nên bước
chân trái hay chân phải.
Trước đó không lâu có một gã số nhọ, chọn lúc Tà vương có tâm tình không
tốt để bẩm báo sự tình.
Kết quả, Tà vương quát lạnh: “Ngươi dám trước bước chân trái vào cửa?
Chết cho ta! “
Bị một tát chụp chết tươi. Rất là bi thảm!
Hiện tại, nếu như tâm tình Tà vương rất tệ, thì một đám tuỳ tùng cũng không
dám bước vào bẩm báo sự tình, bởi vì sợ vấn đề bước nhầm chân, lại bị Tà
vương chụp chết.
Tất cả đều do gã khốn kiếp Côn Vũ.
Phát động trào lưu “Anh dũng xông Tà vương cung”, khiến cho Tà vương
tức giận đến mức thay đổi tính cách.
“Sở Quận, có đúng là không nằm trong phạm vi quản lý của Tần quốc?
Chuyện Tần gia loại bỏ Sở gia, có thật hay không? “
Tà vương lạnh lùng mở miệng.
“Bẩm Tà Vương, việc này là thật, cũng không có tồn tại cạm bẫy hay âm
mưu gì. “
Đứng ở phía dưới, là thủ lĩnh của một trăm lẻ tám Tà Sĩ của Tà Vương
Đình.
Ngoại trừ Tà vương nhất mạch Tà Vương Đình, phía dưới còn có Thập Đại
Tà Soái, ba mươi sáu Tà Tướng cùng một trăm linh tám Tà Sĩ.
Đại biểu cho cường giả đỉnh cao của Tà Vương Đình.
Tà soái, tà tướng, tà sĩ, đều dùng thực lực để xếp hạng, cũng không phải là
cố định, nếu như có người mạnh hơn, như vậy có thể tấn thăng lên một cấp.
Từ lúc Tà Vương Đình được sáng lập cho đến nay, ngoại trừ nhất mạch của
Tà vương, chưa bao giờ bị thay đổi, địa vị cũng chưa từng bị dao động, thì
những tà suất, tà tương, tà sĩ đều bị thay đổi.
Cũng có những tà tu, ẩn nhẫn không lộ diện, chờ đến khi thực lực đủ mạnh
mẽ, sẽ thể hiện tài năng, đánh bại tà sĩ, để cướp lấy vị trí xếp hạng.
Đương nhiên, vì củng cố địa vị, mỗi một vị tà soái, đều bồi dưỡng thủ hạ, ở
bên trong ba mươi sáu vị tà tướng, có không ít người đều thuộc một phe tà soái.
Mà ở bên trong tà sĩ, cũng xảy ra tình huống tương tự.
Những người không thuộc phe tà soái, thì đều là người của Tà Vương, bằng
không một khi thực lực được đề thăng, sẽ rất dễ bị cấp trên giết chết.
Duy chỉ có người ở dưới trướng Tà vương, mới không sợ chuyện này.
Thường thì những tà tu có xuất thân thấp kém, sẽ ẩn nhẫn nhiều năm, chờ
đợi một cơ hội, mạnh mẽ đánh bại một gã tà sĩ, để cướp vị trí.
Nếu như những tà tu này ở dưới trướng Tà vương, thì sẽ không đến mức bị
tà tướng hoặc tà soái tìm cơ hội giết chết.
Tuy là Tà vương nhất mạch rất cường đại, nhưng phải cân bằng số lượng tà
soái, tà tướng, và tà sĩ.
Bởi vậy rất thích tiếp nhận, che chở những tà tu không có bối cảnh, giúp cho
bọn họ có cơ hội thăng tiến.
Luật lệ của Tà Vương Đình, chính là rất đơn giản cùng thô bạo.
“Thực lực của ngươi so với Tống Nhất Minh, thì thế nào? “
Tà vương nhìn về phía thường đỉnh phong hỏi.
“Có chút không bằng. “
Thường Điên Phong đáp lời.