Núp Lùm Trăm Năm Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch!

Chương 856

Editor: Kingofbattle.

Lúc này hắn mới rót Đại Đạo chi lực vào báo ứng châu, thuộc về điểm sáng

của Ngục Đạo Cổ Thần.

Sở Huyền rất tò mò, báo ứng châu sẽ báo ứng Ngục Đạo Cổ Thần ra sao?

Tới cấp độ cường giả như Đối Cổ Thần Hỗn Độn, có thể tạo thành tổn

thương hay không?

Báo ứng là loại lực lượng vô hình, Ngục Đạo Cổ Thần không thể nào dò xét

được nơi phát ra báo ứng.

Mặc dù không biết nơi phát ra, tất nhiên Ngục Đạo Cổ Thần sẽ đổ hết căm

thù lên đầu hắn.

Người áp dụng báo ứng chính là Sở Huyền, tự nhiên địch ý của Ngục Đạo

Cổ Thần sẽ nhằm vào Sở Huyền.

Tất nhiên kết quả sẽ là điểm sáng bên trên báo ứng châu sẽ ngày càng đậm.

Theo Đại Đạo chi lực rót vào, pháp tắc bên trong báo ứng châu bắt đầu hiện

ra, dần dần xoay tròn xung quanh điểm sáng của Ngục Đạo Cổ Thần.

Lực báo ứng mạnh hay yếu, cũng liên quan tới thực lực của bản thân Sở

Huyền.

Sở Huyền cũng muốn mượn dịp này thăm dò thử một lần, dựa vào thực lực

hiện tại của mình, có thể tạo thành tổn thương cho Ngục Đạo Cổ Thần hay

không.

Trong một chỗ Hỗn Độn, có một giới vực đặc thù.

Giới vực này giống như lồng giam, ở bên trong một không gian hỗn độn.

Ở trong giới vực này, chỉ có lát đát vài sinh linh, hơn nữa trên thân những

sinh linh này đều bị trói chặt bằng gông xiềng.

Giống như là tù nhân.

Chỗ trung tâm giới vực, có một thân ảnh khủng bố đang ngồi ngay ngắn.

Hắn chính là hạch tâm của toàn bộ giới vực này.

Cũng là người tạo ra giới vực.

Ngục Đạo Cổ Thần!

Một trong các Cổ Thần Hỗn Độn.

Giới vực này là do Ngục Đạo của hắn tạo ra, sinh linh trong giới vực đều là

tù phạm của hắn.

Trên thân những sinh linh này đều bị trói chặt bởi gông xiềng, bước đi nặng

nề, đang dời những toà núi Hỗn Độn khổng lồ đến một góc khác trong giới vực.

Cho dù thực lực bản thân những sinh linh này rất mạnh, nhưng dưới sự trấn

áp của ngục đạo, chỉ có thể cúi mình vác núi lớn, khó khăn bước đi từng bước

một.

Khiêng vác núi Hỗn Độn từ nơi này đến chỗ kia, qua một thời gian ngắn, lại

từ bên kia trở ngược về, cứ như thế lặp đi lặp lại, không biết đã bao nhiêu năm

tháng.

Đối với mấy sinh linh này mà nói, đây chính là cực hình khủng khiếp nhất.

Nhưng so với chuyện bị trấn áp trong vực sâu Hỗn Độn thì vẫn tốt hơn.

Đột nhiên.

Ầm ầm!

Trong giới vực truyền tới tiếng sấm.

Không ít sinh linh đều kinh ngạc ngẩng đầu lên, từ khi bọn chúng bị nhốt

trong giới vực này, đã trải qua vô số năm tháng, đây là lần đầu tiên bọn hắn

nghe được tiếng sấm.

Chẳng lẽ là do Ngục Đạo Cổ Thần lại sáng ra bí thuật cường đại nào đó?

Ầm ầm!

Tần suất tiếng sấm truyền tới ngày càng dày đặc, trên bầu trời giới vực xuất

hiện vô số lôi điện, từng đạo lôi điện đan xen vào nhau, trông chả khác gì thiên

kiếp hàng lâm.

Giới vực này cũng không phải là một thế giới, đáng lẽ không thể xuất hiện

thiên kiếp.

Không ít người đều lén lút nhìn về phía thân ảnh khủng bố ở trung tâm kia.

Kết quả lại nhìn thấy một màn kỳ dị, từng đạo lôi đình lượn lờ bên trên đạo

thân ảnh kia.

Có cường địch đột kích ư?

Không ít người chấn động tinh thần, nếu giới vực bị nghiền nát, có lẽ bọn

hắn sẽ có cơ hội trốn thoát ngục tù này.

Ngục Đạo Cổ Thần hé mắt ra.

Trong mắt chỉ có một màu lạnh giá, không chứa chút cảm tình nào.

Hắn ngồi ngay ngắn bất động, tuỳ tiện để cho lôi đình đánh tới.

Ầm ầm!

Lực lôi đình oanh kích càng ngày càng mạnh.

Hai mắt Ngục Đạo Cổ Thần bắn ra hàn quang, toả ra một cỗ lực lượng pháp

tắc Đại Đạo đặc thù, sau đó ngẩng đầu nhìn về một hướng, ánh mắt như xuyên

thấu qua giới vực, nhìn về một nơi Hỗn Độn.

“Nhân Quả Báo Ứng Pháp? “

Trong lòng Ngục Đạo Cổ Thần cực kỳ tức giận.

Có người dùng phương pháp nhân quả báo ứng, tiến hành tập kích hắn.

“Hừ! “

Ngục Đạo Cổ Thần quát lạnh một tiếng, gia hỏa này dấu đầu lộ đuôi, chỉ

biết vận dụng chút thủ đoạn để nhằm vào mình.

Cho rằng nắm giữ Nhân Quả Báo Ứng Pháp, là có thể đối phó mình rồi?

Là người nào âm thầm nhằm vào mình?

Trong đầu Ngục Đạo Cổ Thần xuất hiện rất nhiều cái tên, rồi lại bị hắn loại

trừ từng cái.

Bọn người kia, tuy có ân oán, nhưng mà thực lực ngang ngửa với mình, sẽ

không ngu xuẩn cho rằng dựa vào Nhân Quả Báo Ứng Pháp khiến mình bị

thương.

Không phải tồn tại ngang cấp, thì chính là một ít sâu kiến gây nên?

Ngục Đạo Cổ Thần không biết là kẻ yếu nào nhằm vào hắn, số lượng người

bị hắn giết không ít, thậm chí nếu tính rộng hơn, còn có rất nhiều gia hỏa bị hắn

giày vò trấn áp dưới vực sâu.

Càng nghĩ, cũng chỉ có những thứ sâu kiến này, mới có thể dùng thủ đoạn ti

tiện này nhằm vào mình.

Ngục Đạo Cổ Thần lại không thể suy tính chỗ phát ra báo ứng, trong lòng

cảm thấy rất phẫn hận.

Mặc dù không cách nào làm bị thương hắn, nhưng mà bị một thứ sâu kiến

khiêu khích quyền quy, chính là không thể chấp nhận được.

Hầu như khiến hắn nổi giận lôi đình.

Hắn cũng không có nghĩ đến trên người Sở Huyền.

Chỗ vực sâu kia từng là nơi hắn trấn áp cường địch.

Chỉ có người thoáng xúc động một chút mà thôi, đơn giản là mấy kẻ yếu đi

vào tìm một vài món bảo vật, hoặc là cường giả nào đó muốn giải cứu người.

Rõ ràng đối phương không có che giấu hành vi, tự nhiên không có khả năng

âm thầm vận dụng biện pháp báo ứng nhằm vào chính mình.

Thứ đầu tiên mà Ngục Đạo Cổ Thần nghĩ đến, chính là những thứ sâu kiến

bị mình dạy dỗ một chập, nhưng vẫn chưa chết.

Ý lạnh trong mắt hắn trở nên nồng đậm.

Loại sâu kiến sợ chết này!

Hắn ngồi ngay ngắn bất động, để mặc cho lôi đình oanh kích.

Chỉ là lôi đình do pháp tắc báo ứng làm ra, có thể khiến hắn bị thương sao?
Bình Luận (0)
Comment