Nyx Ở Chợ Đêm

Chương 46

Mưa suốt cả đêm, mãi đến sáng hôm sau mới tạnh.

Đêm qua gió lớn, sấm sét ầm ầm làm không ai ngủ ngon được, Điền Miêu Miêu dậy sớm nên cảm thấy hơi chóng mặt.

“Đừng nói là bị cảm đấy nhé?” Hôm qua Lăng Sấm nhắc cô uống thuốc nhưng cô lại không uống, không ngờ báo ứng lại đến nhanh vậy chứ?

Để bóp chết mầm mống bệnh cảm từ trong trứng nước, Điền Miêu Miêu vội vàng pha gói thuốc cảm uống.

Lúc Điền Đậu Đậu dậy, Điền Miêu Miêu đã ra ngoài mua nguyên liệu. Quầy đồ nướng của họ toàn sử dụng nguyên liệu tươi ngon trong ngày, tuy hôm qua trời mưa chưa bán hết đồ nhưng hôm nay cũng sẽ không lấy bán lại nữa.

Điền Đậu Đậu nhìn số thịt nướng còn sót lại ngày hôm qua, số lượng không nhiều, cậu với Điền Miêu Miêu và cả Chúc Tinh ăn hai ba bữa là hết.

Cậu lấy mấy quả trứng trong tủ lạnh ra, bắt đầu làm bữa sáng.

Bởi vì dự báo thời tiết nói tối sẽ mưa nên Điền Miêu Miêu mua ít nguyên liệu, ít đồ nên mọi người xiên cũng ung dung hơn nhiều.

Chỉ là cũng kiếm được ít tiền hơn.

“Cũng đâu còn cách nào khác, dù có mở cửa hàng đi nữa thì ngày mưa người ta cũng đâu muốn ra ngoài ăn gì đâu?” Chúc Tinh nghe Điền Đậu Đậu nói về việc mở cửa hàng liền bày tỏ ý kiến ​​của mình, “Nhưng nếu có giao hàng thì chắc sẽ không ảnh hưởng nhiều lắm.”

Điền Đậu Đậu nói: “Vậy chúng ta làm cả hai cái, vừa mở cửa hàng vừa giao hàng.”

“Nói hay lắm.” Điền Miêu Miêu không khỏi vỗ tay tán thưởng, “Em chi tiền đi.”

“...” Điền Đậu Đậu trầm mặc hồi lâu, sau đó nhếch miệng cười với Điền Miêu Miêu, “Thật ra em cảm thấy như bây giờ cũng rất tốt, cứ đi từng bước một thôi, đâu thể chỉ ăn một miếng đã thành người mập được đúng không?”

“Ừm.” Chúc Tinh nhận được tín hiệu của cậu, gật đầu đồng ý: “Hơn nữa cả năm cũng chẳng mưa mấy ngày, chỉ là khoảng thời gian này hơi nhiều hơn thôi.”

Hai người kẻ xướng người họa, Điền Miêu Miêu nhìn họ cười chứ không nói gì.

Tuần này trời mưa liên tục, thường bắt đầu mưa vào khoảng mười giờ tối, đến sáng hôm sau mới tạnh. Nhờ trời mưa nên ngày nào chợ đêm cũng nghỉ sớm hơn, Điền Đậu Đậu cảm thấy tràn đầy sinh lực.

Giữa tháng 8, dường như cuối cùng mưa cũng tạnh, thời tiết nắng nóng trở lại. Buổi sáng Lăng Sấm thức dậy liền nhận được điện thoại của mẹ mình: “Sao vậy mẹ?”

Anh cầm điện thoại đi xuống lầu, dép lê trên sàn phát ra âm thanh nhỏ. Giọng của mẹ Lăng Sấm vang lên trong loa: “Con còn hỏi mẹ chuyện gì nữa? Con quên hôm nay là sinh nhật của con rồi à?”

Lăng Sấm ngẩn người, đưa tay vò tóc mình: “Đúng là quên thật.”

Năm ngoái Lăng Sấm không tổ chức sinh nhật, lúc đó anh mới từ nước ngoài về, việc tìm việc cũng không mấy suôn sẻ, cuối cùng ngoài dự liệu của mọi người, anh mở một quầy hàng ở cửa Bắc chợ đêm.

Cha mẹ anh lo anh chịu cú sốc quá lớn nên mới không nhớ tới, thế là họ cũng không đề cập đến chuyện tổ chức sinh nhật cho anh, sợ lại vô tình kích thích tới anh.

Cũng may Lăng Sấm không làm ra việc gì quá khích, quầy cơm chiên bày ở cửa Bắc chợ đêm...càng ngày càng thịnh vượng.

Năm nay bọn họ cảm thấy tình trạng của Lăng Sấm tốt hơn rất nhiều, cách đây không lâu còn đi lễ hội âm nhạc với người khác nữa, mẹ Lăng nhân còn muốn nhân cơ hội này đào ra được “người thương” Lăng Sấm nói.

“Không sao đâu, con quên thì cha mẹ cũng chưa quên, đã chuẩn bị bánh sinh nhật cho con hết rồi.” Mẹ Lăng cười nói: “Trưa về nhà ăn cơm đi.”

Lông mày Lăng Sấm giật giật, đi vào phòng bếp rót cho mình một ly nước: “Nhưng hôm nay con còn phải đi bán.”

“Sinh nhật mà còn bán gì nữa.” Nói đến đây, cuối cùng mẹ Lăng cũng nói ra suy nghĩ trong lòng: “Đúng rồi, gọi cả cô bé lần trước con nói đến luôn đi.”

Lăng Sấm: “...”

“Nếu mẹ nói vậy thì con không về được không?” Lăng Sấm ngẩng đầu uống một ngụm nước, sau đó đặt ly lên bàn.

Mẹ Lăng nghe ý của anh, giọng điệu không còn ôn hòa như ban nãy: “Đã bao lâu rồi? Đừng nói với mẹ là con vẫn chưa tỏ tình với người ta đấy nhé?”

Lăng Sấm: “...”

Anh không nói gì, mẹ Lăng càng tin chắc mình đã đoán đúng: “Lăng Sấm, con nói không muốn chúng ta quấy rầy nên trong khoảng thời gian này cha mẹ đều không hỏi tới nữa. Nhưng là do con không hăng hái đấy! Với cái tiến độ này của con thì đừng nói chờ người ta sinh con rồi con vẫn chưa thổ lộ đấy nhé?”

“......Mẹ nghĩ nhiều rồi.”

“Là mẹ nghĩ nhiều hay do con làm ít? Hay là con thừa dịp hôm nay dẫn con bé tới rồi bày tỏ tình cảm của mình luôn đi.”

Lăng Sấm cầm điện thoại, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Nào có chuyện vừa bày bỏ tình cảm đã gặp phụ huynh? Mẹ đừng dọa người ta chạy mất.”

“Mặt mũi mẹ cũng có hung dữ đâu, sao dọa người ta được?” Mẹ Lăng nói đến đây thì thở dài, “Đừng tưởng con đẹp trai nên không có cảm giác nguy cơ, đâu phải chỉ có mình con đẹp trai, mà người ta lại còn dẻo miệng hơn cả con đấy.”

“...” Lăng Sấm chân thành hỏi: “Mẹ gặp được chàng trai vừa đẹp vừa dẻo miệng ở đâu đấy?”

“Trong công ty mẹ có mấy đứa, miệng đứa nào đứa nấy như bôi mật vậy.”

“Ồ, có đẹp trai như con không?”

“...” Bà biết ngay đứa nhóc này chỉ ỷ mình đẹp trai thôi, “Năm nay con cũng 28 tuổi rồi, còn có thể đẹp trai được bao nhiêu năm nữa?”

Lăng Sấm không khỏi bật cười, nói với mẹ mình: “Con cảm thấy có thể đẹp trai cả đời.”

Mẹ Lăng: “...”

Sao lại còn tự sướng hơn cả thằng cha nó vậy??

Nhận ra rằng chủ đề đã chệch hướng, mẹ Lăng bảo anh về nhà ăn trưa rồi cúp điện thoại. Lăng Sấm đặt điện thoại xuống rồi đứng ngây người ở quầy bar.

Không phải anh chưa từng nghĩ đến việc tỏ tình với Điền Miêu Miêu mà là luôn cảm thấy mình chưa tìm được thời điểm thích hợp – mặc dù anh cũng không biết thời điểm thích hợp là gì.

Từ nhỏ Lăng Sấm đã được người ta theo đuổi nhưng lại không có kinh nghiệm theo đuổi người khác, lúc học đại học anh vẫn luôn cảm thấy những bạn nữ đến bày tỏ tình cảm đã làm phiền mình, bây giờ anh lại cố gắng nhớ xem các bạn nữ ấy đã bày tỏ với anh thế nào, muốn có được ít kinh nghiệm từ đó.

Buổi trưa, anh ngoan ngoãn về nhà ăn cơm, cha mẹ cũng không mời ai khác đến nhà, chỉ có ba người trong nhà thôi.

“Con thực sự đến đây một mình à?” Tuy đã từ lâu bà đã từ bỏ hy vọng anh sẽ dẫn người về, nhưng khi thấy vậy mẹ Lăng vẫn không nhịn được mà dỗi.

Lăng Sấm không để ý, cười với mẹ: “Vậy lần sau con mang hoa cho mẹ nhé?”

“...Ai mà thèm, con vẫn nên đưa hoa cho người khác đi.”

“Này, con trai đã về là tốt rồi, những chuyện còn lại thì nói sau đi.” Cha Lăng nhảy ra hòa giải nhưng lại bị mẹ Lăng liếc một cái.

“Cũng không biết là ai chỉ vì một cái xích đu mà đã nằm vùng ở biệt thự bên kia nửa tháng.”

Cha Lăng: “...”

Sao ông ngờ được Lăng Sấm lại thích xích đu chứ??

“Hai người bình tĩnh nói chuyện, con vào bếp xem trưa hôm nay có món gì.” Lăng Sấm nói xong liền lẻn vào bếp. Vì hôm nay là sinh nhật của anh nên dì toàn làm món anh thích ăn, mẹ còn tự tay làm cho anh một chiếc bánh sinh nhật.

Hiếm khi cả nhà cùng nhau ngồi ăn, mẹ Lăng cũng ngừng nói móc Lăng Sấm, cha Lăng khôn ngoan không đề cập đến chuyện này nên trò chuyện với anh về những chuyện khác: “Cha nghe nói cửa Bắc chợ đêm sắp cải cách?”

“Vâng.” Lăng Sấm gật đầu, gắp một đũa đồ ăn, “Nhưng chưa định ra nhà đầu tư và kế hoạch cụ thể.”

“Vậy sau này con định thế nào? Có bày quầy ở đó nữa không?”

“Tạm thời vẫn nghĩ thế, bán cơm chiên ở đó cũng kiếm được rất nhiều tiền.”

“...Đây mà là vấn đề kiếm được nhiều tiền hay không à?” Cha Lăng ngập ngừng: “Cô gái mà con thích có chê con bán cơm chiên không?”

Bàn tay đang cầm đũa của Lăng Sấm dừng lại, nhìn cha nói: “Chắc là không đâu.”

Bởi vì cô ấy cũng bán đồ nướng ở cửa Bắc chợ đêm.

Lúc này, Điền Miêu Miêu bán đồ nướng ở cửa Bắc chợ đêm đang làm xiên ở nhà. Điền Đậu Đậu lén dùng điện thoại thì thấy trong nhóm chat có người nói có một blogger ẩm thực đăng nội dung liên quan đến Miêu Miêu BBQ.

Tinh thần cậu tỉnh táo ngay, nhấn vào link họ gửi rồi đọc say sưa.

“Chị ơi, có một blogger ẩm thực viết về Miêu Miêu BBQ, hình như có rất nhiều người hâm mộ ấy!” Cậu ngồi thẳng dậy, nghiêng người về phía Điền Miêu Miêu, “Cô ấy đến ăn thịt nướng khi nào vậy? Chị có biết không?”

“...Sao chị biết được?” Điền Miêu Miêu nhìn thoáng qua điện thoại của cậu, “Cô ấy viết gì thế?”

“Đa số đều là khen chúng ta, link ở trong nhóm đấy, chị tự xem đi.”

Điền Miêu Miêu cởi găng tay cầm điện thoại, Chúc Tinh ở một bên cũng lấy điện thoại hóng hớt.

“...Lúc đầu tôi nghĩ đây là đồ nướng do người nổi tiếng trên mạng lăng xê thôi, ăn rồi mới biết ngon lắm đấy, nguyên liệu rất tươi, thịt bò đều là thịt bò Tây Tạng tươi, chắc là ngày nào bà chủ cũng mua mới, điểm này không dễ đâu nha. Vị nước sốt cũng rất tuyệt, nhiệt độ nướng được kiểm soát rất tốt. Nhà này có thể cạnh tranh với tiệm đồ nướng của đầu bếp Cao ở phía bắc thành phố đó [đầu chó].”

“Đồ nướng đầu bếp Cao là gì? Nổi tiếng lắm hả?” Điền Miêu Miêu hỏi.

Điền Đậu Đậu nói: “Em đọc bình luận thì thấy đây hình như là quán đồ nướng nổi tiếng nhất thành phố A, là tiêu chuẩn của món thịt nướng ở thành phố A, nhưng không sao cả, từ giờ trở đi Miêu Miêu BBQ của chúng ta sẽ là quán nướng nổi tiếng nhất!”

“...” Hay lén lười biếng mà tự tin ghê.

Điền Miêu Miêu lại lướt xuống, bên trên là khen ngợi, bên dưới mới là những thiếu sót.

“Nhược điểm là không có nhiều món, vì là xe bán đồ ăn lưu động nên cũng không thể bày nhiều món như vậy được. Tuy nhiên quán này chuyên về thịt ba chỉ và thịt bò, hai cái này ăn ngon xuất sắc luôn, óc heo nướng cũng tuyệt đỉnh! Thích ăn óc nướng không thể bỏ qua. Về môi trường ăn uống, những người không thích các quán ven đường có thể không chấp nhận được, bàn ghế cũng rất ít, lần tôi đi còn thấy có người tự mang ghế theo, mong sau này bà chủ có thể mở rộng cửa hàng. Cuối cùng phải nói là xe đồ ăn màu hồng dễ thương quá đi mất!”

Ngoài chữ, blogger còn đăng rất nhiều hình ảnh khá đẹp. Điền Miêu Miêu đọc xong thì cất điện thoại tiếp tục xiên đồ ăn.

Điền Đậu Đậu nhìn cô với vẻ không tin được: “Sao chị bình tĩnh thế? Dù sao đây cũng là một blogger ẩm thực có hàng triệu fans đấy.”

Điền Miêu Miêu nói: “Hàng triệu fans không thể đến giúp chúng ta xiên thịt, tối nay chúng ta phải bày quầy nữa.”

Điền Đậu Đậu: “...”

Chị gái cậu là robot xiên thịt à!

Nhưng nếu có robot giúp họ xiên thịt thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

“Chị nói xem sao lại không có ai nghiên cứu ra người máy xiên thịt vậy nhỉ, nếu thế thì chúng ta không cần phải vất vả như vậy.” Điền Đậu Đậu đành phải đặt điện thoại xuống, đeo găng tay vào để xiên đồ ăn.

Điền Miêu Miêu nói: “Đúng vậy, em nói xem sao lúc trước em không chăm chỉ học tập để trở thành nhà khoa học nghiên cứu cái này nhỉ?”

“...” Điền Đậu Đậu im lặng.

Khi Lăng Sấm ra khỏi nhà đã là hơn hai giờ chiều, anh lái xe về hướng công Ánh Sao, đi qua ngã tư nơi Điền Miêu Miêu ở thì vô tình rẽ vào.

Mãi đến khi đỗ xe trước cổng chung cư Điền Miêu Miêu, anh mới bất lực mỉm cười.

Bảo vệ cổng thấy xe anh thì nghĩ anh tới đón Điền Miêu Miêu hẹn hò, nhưng đợi một lúc lâu vẫn thấy người trên xe không đi xuống, Điền Miêu Miêu cũng chưa ra ngoài, chẳng lẽ hai người họ...cãi nhau rồi?

Lăng Sấm ngồi trong xe một lúc, sắp xếp lại suy nghĩ của mình, sau đó lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Điền Miêu Miêu: “Em đang bận à?”

Điện thoại di động của Điền Miêu Miêu ở trên bàn vang lên, cô liếc sang, thấy là tin nhắn của Lăng Sấm bèn cởi găng tay ra.

Điền Miêu Miêu: Đang chăm chỉ xiên đồ ăn

Lăng Sấm nhìn màn hình mỉm cười, sau đó trả lời cô: “Có cần anh giúp không?”

Điền Miêu Miêu: Hả? Anh không bày quầy à?

Lăng Sấm: Hôm nay về nhà ăn cơm, bây giờ quay về chuẩn bị cũng không kịp.

Điền Miêu Miêu: Vậy à, nếu anh rảnh đến chán thì qua giúp em miễn phí đi [đầu chó]

Sau khi Điền Miêu Miêu gửi tin nhắn này thì Lăng Sấm không trả lời nữa, Điền Miêu Miêu hơi lo lắng, chẳng lẽ cô đi quá giới hạn rồi?

Nhưng cô đã thêm đầu chó vào rồi mà, hẳn là nhìn ra được đang nói đùa mà phải không?

Cô còn đang suy nghĩ về lời mình vừa nói thì đột nhiên có tiếng gõ cửa. Điền Miêu Miêu chạy tới mở cửa: “Là ai vậy?”

“Anh, Lăng Sấm.” Giọng nói của Lăng Sấm từ ngoài cửa truyền đến. Điền Miêu hơi sửng sốt, vội vàng mở cửa, quả nhiên là Lăng Sấm đang đứng ở bên ngoài.

Cô hơi kinh ngạc: “Anh nhanh như vậy sao?”

Lông mày Lăng Sấm khẽ động: “Anh làm gì nhanh?”

“...” Điền Miêu Miêu im lặng một lát, kiếp sau cô hy vọng mình không phải là cô gái vừa nói đã hiểu, “Ý em là, anh đến từ nhà mình mà nhanh vậy?”

Lăng Sấm mỉm cười với cô: “Lúc anh gửi tin nhắn cho em là anh đã ở ngoài chung cư rồi.”

Nhịp tim của Điền Miêu Miêu bỗng đập mạnh, cô không biết là vì nụ cười của anh hay vì lời anh nói.

“Vậy anh vào trước đi.” Điền Miêu Miêu lấy ra một đôi dép, nói tới đôi dép này thì vốn là mua cho Điền Đậu Đậu, nhưng lần đầu Lăng Sấm tới đây cô đã đưa đôi này cho anh dùng, sau này Điền Đậu Đậu cũng không mang nữa mà mỗi lần Lăng Sấm đến đây đều mang đôi này.

Lăng Sấm mang dép đi theo Điền Miêu Miêu vào nhà, chào Điền Đậu Đậu và Chúc Tinh đang ngồi xiên đồ ăn: “Chào buổi chiều.”

Điền Đậu Đậu sững người, sau đó mới lấy lại tinh thần: “Anh Sấm tới tìm chị gái em để...hẹn hò à?”

Điền Miêu Miêu đứng ở bên cạnh Lăng Sấm, kéo ghế cho anh: “Anh ấy tới giúp chúng ta xiên đồ ăn.”

“......Tại sao?”

Lăng Sấm nói: “Bởi vì rảnh đến phát chán.”

Điền Đậu Đậu: “...”

Còn không bằng lấy lý do tới hẹn hò.

Lăng Sấm ngồi xuống ghế, Điền Miêu Miêu cũng đưa cho anh một đôi găng tay: “Lần trước ăn thịt nướng ở nhà anh, em thấy anh xiên cũng không tệ lắm, cứ làm như lần trước đi.”

“Được.” Lăng Sấm đeo găng tay vào, bắt đầu xiên đồ ăn, Điền Đậu Đậu ngồi bên cạnh đầy thắc mắc.

“Anh ấy đến đây xiên đồ ăn thật à?” Cậu nhỏ giọng phàn nàn với Chúc Tinh bên cạnh.

Chúc Tinh dùng ánh mắt sáng ngời trả lời anh: “Cậu không hiểu được sở thích của tình nhân trẻ đâu.”
Bình Luận (0)
Comment