Ô Che Nắng - Mang Mang Bất Mang

Chương 15

Mười hai giờ đêm, Quý Tri Duyên mới về đến nhà.

Những ngày sau đó, vị bác sĩ đó thường xuyên nhắn tin trò chuyện với cô. Anh không nói nhiều, nhưng luôn tìm cách bắt chuyện. Quý Tri Duyên rảnh rỗi thì sẽ trả lời qua loa vài câu. Anh tên Giang Tri Cảnh, đến giờ Quý Tri Duyên chỉ biết tên, nghề nghiệp của anh và đại khái là một chàng trai trầm tĩnh, nho nhã.

Chiều thứ Bảy, Quý Tri Duyên có một buổi chụp ngoại cảnh, cô đã liên hệ trước với Lâm Việt Hành, phòng khi anh bận rộn không có thời gian. Lần này chỉ đơn thuần là quay phim, không có quảng cáo.

Trong lúc quay phim, cô nhắc nhở: “Tuần sau cậu phải để dành thời gian đấy, tôi có một bộ ảnh quảng cáo phải chụp, còn phải quay video đám cưới của Thịnh Lễ và ảnh cưới nữa.”

Lâm Việt Hành nói: “Khi nào tôi đồng ý chụp ảnh cho anh ta rồi? Bản thân anh ta không thể tự tìm thợ chụp ảnh sao?”

Quý Tri Duyên nói: “Tôi không phải là giới thiệu cậu cho anh ấy sao? Cậu chụp ai chẳng được? Hay là cái máy ảnh quý giá của cậu còn kén người chụp?”

“…”


“Đã chia tay hòa bình rồi, ít quan tâm đến chuyện của người yêu cũ có phải tốt hơn không? Hơn nữa, vị hôn phu của anh ta có thực sự không để ý việc anh liên lạc với người yêu cũ không?” Lâm Việt Hành nói.

“Như vậy tính ra cũng không phải tôi chụp, mà là cậu.” Quý Tri Duyên nói: “Mọi người đều là bạn học cũ, đừng nhỏ mọn như vậy chứ.”

Cô lại nói: “Hơn nữa, cậu là thợ chụp ảnh của tôi, đây là công việc của cậu, cậu cứ coi họ là khách hàng của chúng ta đi.”

Lâm Việt Hành nghe xong câu này, mới quay đầu nhìn cô: “Họ và chúng ta?”

“Ừ ừ.” Quý Tri Duyên nhướng mày nói.

Anh bất ngờ cười một tiếng: “Tôi sợ lúc đó có người không vui.”

“Cậu nghe tôi nói, cậu chụp đẹp như vậy, coi như tôi tặng quà cưới cho họ vậy. Tôi thật lòng chúc phúc cho họ.”

Quý Tri Duyên khẽ đẩy khuỷu tay anh, sửa lời: “Là cả hai chúng ta cùng tặng, ai bảo bây giờ chúng ta đang ở cùng nhau chứ.”

Lâm Việt Hành ngây người hồi lâu, không biết đang nghĩ gì, chờ đến khi Quý Tri Duyên sắp đi rồi anh mới khẽ cong khóe môi: “Chúng ta cùng nhau.”

Quý Tri Duyên thấy anh như vậy, hồi lâu không biết nói gì, chỉ cười ngớ ngẩn, liền biết anh đã đồng ý cũng không nói thêm gì nữa.

Thời gian họ hẹn chụp là thứ Tư, ảnh nội cảnh sẽ được chụp trong căn hộ của họ.

Ngoại cảnh cần đến nhiều nơi, một ngày không thể chụp hết.

Sáng sớm, cô kéo Lâm Việt Hành đi, anh mang theo trang bị thì bị cô nắm tay đi, hai người lái xe đến tiểu khu của họ.

Có thể thấy tiểu khu đang được tu sửa lại, hai người vì chuyện kết hôn nên dạo này cũng bận rộn.

Tiểu khu có 17 tầng, Quý Tri Duyên nhấn chuông cửa, người mở cửa là một người phụ nữ, mặc áo sơ mi trắng, váy dài màu xanh nhạt, tóc đen dài, trông hiền dịu đáng yêu.

Cô cười nói: “Xin chào, chúng tôi là thợ chụp ảnh đã hẹn hôm nay.”

“Mời vào, cậu là Tiểu Duyên phải không?” Người phụ nữ mở cửa cho họ vào: “A Lễ đã kể với tôi về cậu rồi.”

Người phụ nữ nhìn Lâm Việt Hành phía sau: “Đây là bạn trai cậu sao?”

“À không không, cậu ấy là thợ chụp ảnh của tôi.” Quý Tri Duyên nói: “Cũng là bạn học cũ của Thịnh Lễ, chúng tôi cùng trường, cùng lớp.

“À, ra vậy.” Người phụ nữ giới thiệu ngắn gọn về mình: “Tôi tên Khương Thư Vãn, các cậu cứ gọi tôi Vãn Vãn là được.”

“A Lễ bảo là bạn học của anh ấy, tôi còn tưởng hai cậu là một cặp nữa.” Khương Thư Vãn nói.

Quý Tri Duyên cười, cô và Lâm Việt Hành cùng đi vào, vừa vào đã bị nội thất trong nhà thu hút. Trước đây Thịnh Lễ đã gửi ảnh nhà mình, nói muốn chụp ở nhà một bộ, nhưng nhìn thấy tận mắt thì còn đẹp hơn nữa. Tầng 17 có một cửa sổ lớn, phong cảnh bên ngoài thu vào tầm mắt.

Không lâu sau, Thịnh Lễ đi ra: “Hai người đến rồi à.”

Anh đi đến trước mặt Lâm Việt Hành: “Lần trước vội quá, không kịp nói chuyện tử tế với anh. Nghe Tiểu Duyên nói bây giờ anh là một thợ chụp ảnh rất giỏi. Lần này phiền anh rồi.”

Lâm Việt Hành lịch sự nói: “Đây là công việc của tôi, không có gì phiền cả.”

“Đúng rồi. Lần trước quên không kết bạn WeChat với anh, cũng quên nhờ Tiểu Duyên cho anh.” Thịnh Lễ lấy điện thoại ra: “Chúng ta kết bạn đi, đám cưới của tôi và Vãn Vãn vào tháng sau, anh và Tiểu Duyên cùng đến nhé.”

Lâm Việt Hành gật đầu, không nói nhiều, kết bạn WeChat.

Mấy người cũng không nói chuyện phiếm, bắt đầu chụp ảnh. Quý Tri Duyên đứng bên cạnh làm trợ lý, hỗ trợ anh chụp ảnh, tiện thể xem qua.

Hôm nay hai người họ mặc đồ đôi, yêu cầu chụp ảnh họ cũng đã nói muốn phong cách gì.

Lâm Việt Hành rất giỏi bắt được góc chụp, có phong cách chụp ảnh riêng của mình, cũng rất giỏi điều chỉnh không khí.

Anh đã chụp được vẻ đẹp hiền dịu đáng yêu của Khương Thư Vãn, cũng chụp được vẻ tinh nghịch hoạt bát của cô ấy. Chỉ cần nhìn hai người trong ảnh của anh, đứng ở đó thôi cũng khiến người ta phải suy nghĩ miên man. Rõ ràng không có hành động thân mật nào, nhưng lại trông rất có sức hút.

Không lâu sau, ảnh nội cảnh đã chụp xong, Quý Tri Duyên bước đến: “Cậu không phải nói cậu không giỏi chụp ảnh đôi sao? Sao lại chụp đẹp như vậy?”

Lâm Việt Hành cong môi: “Tôi có gì không chụp được? Nghệ thuật vốn để mọi người cùng thưởng thức, là dung hòa giữa thanh cao và bình dân.”

“Chỉ có muốn chụp và không muốn chụp thôi.” Anh tiếp tục nói: “Chụp cậu thì có thể sẽ không bắt được khoảnh khắc đẹp, đây là vì sao chứ?”

“…”

Quý Tri Duyên không muốn nói nhiều: “Thôi được rồi, tôi còn có một thợ chụp ảnh khác.”

Chụp nội cảnh xong, họ thay đồ ra ngoài chụp ngoại cảnh. Nơi chụp ngoại cảnh được chọn là nơi họ gặp nhau lần đầu, và một số nơi có chứa đựng kỷ niệm của hai người, đều do Thịnh Lễ cung cấp.

Quý Tri Duyên nhìn cảnh hai người nắm tay nhau, cô cũng thấy đẹp, thực sự rất đẹp.

Cô và Thịnh Lễ không hẹn hò nhiều, giống như Lâm Việt Hành nói, dung hòa giữa thanh cao và bình dân.

Nhưng Thịnh Lễ không quen với “bình dân”, tất nhiên đây chỉ là sở thích cá nhân, không thể ép buộc được.

Có người thích nghe nhạc trong những phòng hòa nhạc tráng lệ, có người thích nghe nhạc rock trên đường phố.

Đều là nhạc, vốn dĩ là “dung hòa giữa thanh cao và bình dân.”

Không thể nói ai cao quý hơn ai, ai tốt hơn ai.

Mối quan hệ giữa cô và Thịnh Lễ khiến cô nhận ra rằng, hai người có tính cách và sở thích hoàn toàn khác nhau không thể sống cùng nhau. Không phải là tính cách bù trừ nhau là được.

Thịnh Lễ có gia đình không tốt, nên anh ta rất tự trọng, anh thích tất cả những thứ tốt đẹp, tất cả những gì anh đạt được bằng nỗ lực của chính mình. Đồ ăn vặt trên đường phố, những thứ chỉ vài đồng, không bổ dưỡng, anh hầu như ăn từ nhỏ đến lớn, anh không muốn nhìn thấy những thứ đó nữa, không phải những thứ đó không tốt mà là sẽ khiến anh cảm thấy mình chỉ xứng đáng được những thứ này. Anh có dục vọng, có tham vọng, anh muốn từng bước bước lên bục cao.

Thịnh Lễ là người cực đoan, còn cô thì không, cô từ nhỏ đã quen sống sung sướng, có tính khí của mình. Một tiểu thư có tính khí lớn và một “anh chàng nghèo” có lòng tự trọng cao, hai người chắc chắn sẽ không đi cùng nhau được. Giống như khi ở bên nhau, Quý Tri Duyên hiểu rõ sự khác biệt giữa hai người, cô không phải là người mù quáng không tỉnh táo, lúc đầu cô thích anh vì anh “khổ sở”, nhưng Thịnh Lễ sẽ không mãi khổ sở, cũng không cần sự thương hại của cô. Một khi anh có công việc riêng, “mạnh mẽ” hơn cô, không còn khổ nữa, cô cũng không chắc mình có còn thích anh ta nữa hay không.

Điều này chắc chắn là hai người ở bên nhau rồi mới phát hiện ra, không ở bên nhau Quý Tri Duyên sẽ không nhận ra điều này. Không có được, cô sẽ không từ bỏ, cứ luôn muốn theo đuổi anh.


Sau khi nhận ra điều này, cô đã bàn luận với Thịnh Lễ về mối quan hệ của hai người, Thịnh Lễ cũng thẳng thắn nói: “Có lẽ chúng ta không hợp nhau, anh thừa nhận lúc đầu ở bên em không phải vì thích, mà vì em có mọi điều kiện đều xuất sắc, anh cảm thấy có thể thử. Nhưng sau khi thử rồi, dường như vẫn không được. Anh bận học, phải đi làm thêm kiếm tiền, không có thời gian để ở bên em. Em có lẽ nên tìm một người có gia thế, môi trường sống giống em nhưng người đó không phải là anh.”

Lúc đó cô cũng không có bất kỳ cảm xúc khó chịu nào, cũng nói: “Vậy chúng ta thử chia tay xem sao? Bởi vì yêu nhau được hơn nửa năm rồi, chúng ta dường như có rất nhiều lúc không hợp nhau, chia tay một thời gian nếu mối quan hệ của chúng ta không được cải thiện thì hãy bàn lại có được không?”

Thịnh Lễ vui vẻ đồng ý, sau đó dù trường học cách nhau không xa, họ cũng không liên lạc nhiều, cứ như vậy tốt nghiệp rồi, gặp lại nhau ở một thành phố T, sẽ rất thoải mái chào hỏi, chỉ là mối quan hệ đơn giản như vậy. Không có hiểu lầm, không có ngoại tình, kết thúc rất bình thường.

Quý Tri Duyên nghĩ, Khương Thư Vãn khi gặp Thịnh Lễ chắc chắn sẽ không phải vì “thương hại” anh ta, mà là “ngưỡng mộ.”

Cô nhìn họ ngẩn người, cho đến khi Lâm Việt Hành gọi cô một tiếng, mới hoàn hồn lại: “Không cần phải nhìn chăm chú như vậy chứ?”


Quý Tri Duyên cười: “Nhìn họ đẹp đôi quá mà.”

Lâm Việt Hành suy nghĩ một chút: “Cũng được thôi.”

Cô hào phóng nói: “Rõ ràng là rất xứng đôi mà.”

Buổi chụp ảnh trong ngày hôm nay kết thúc, ngày mai phải lái xe đến một nơi khác, quay một đoạn phim ngắn, lấy nhiều cảnh quay.

Sáng hôm sau, quay được nửa ngày, xuống xe đi đến một công viên, có một hồ nước rất lớn, cảnh ở đó rất đẹp nhưng là vùng ngoại ô, cách trung tâm thành phố rất xa, vì vậy họ lái xe hai tiếng đồng hồ.

Hơn nữa vì là thứ Năm, không có nhiều người, rất thích hợp để quay phim ngắn có cảm giác không khí.

Đến nơi, Quý Tri Duyên thốt lên: “Đây là lần đầu tiên tôi đến đây, cảnh ở đây đẹp thật, sau này tôi cũng có thể đến đây để quay phim.”

Công viên rất rộng, có một ngọn hải đăng, buổi tối đèn trên ngọn hải đăng sẽ sáng, họ sẽ lên quay ở đó.

Thiết bị được dựng xong, cô nói: “Lần sau trờ lại đây, cũng giúp tôi quay phim nhé.”

“Quay cậu à?” Lâm Việt Hành nhìn hai người đang ôm nhau kia: “Giống như họ vậy à?”

Quý Tri Duyên nhìn sang: “Tôi còn chưa có bạn trai, tôi đi một mình thôi.”

Lâm Việt Hành dừng lại một chút: “Chuyện tương lai ai mà biết được.”

“…”

Trời dần tối, đèn hải đăng sáng lên, là cảnh quay toàn cảnh.

Quý Tri Duyên chăm chú nhìn, hai tiếng sau thì quay xong.

Thịnh Lễ và Khương Thư Vãn cảm ơn họ: “Hai ngày nay cảm ơn hai người, tuần này không có thời gian, tuần sau mời hai người ăn cơm, chúng tôi còn việc phải đi trước.”

“Không sao không sao.” Quý Tri Duyên nói: “Hai người đi trước đi, chúng tôi dọn dẹp là được.”

“Vậy chúng tôi đi trước nhé.” Hai người chào tạm biệt rồi lái xe đi.

Quý Tri Duyên nhún vai nói: “Dọn dẹp thôi.”

Lâm Việt Hành vừa dọn dẹp vừa nói: “Muốn lên đó hóng gió không?”

Quý Tri Duyên chỉ vào phía ngọn hải đăng: “Ngọn hải đăng đó à?”

“Ừ.” Anh nói.

Quý Tri Duyên gật đầu: “Đi thì đi thôi.”

“Tôi để đồ lên xe, cậu ở đây đợi tôi.” Lâm Việt Hành nói.

Quý Tri Duyên gật đầu, nhìn bóng lưng anh chạy đi, dáng người anh rất đẹp, cao lớn, so với hồi trung học thì cường tráng hơn một chút, nhưng chạy vẫn giống như một cậu thiếu niên 17, 18 tuổi chạy tung tăng dưới ánh đèn.

Không hiểu sao nhìn bóng lưng anh, cô có một cảm xúc kỳ lạ, dường như dù anh chạy xa đến đâu, cuối cùng cũng sẽ quay lại trước mặt cô.

Khóe môi cô khẽ cong lên.

Đợi đến khi hoàn hồn lại thì anh đã xuất hiện trước mặt cô, thở hổn hển nói: “Ngẩn người làm gì? Đưa cậu lên đó.”

Quý Tri Duyên sững sờ: “À, à.”

Phải đi từ trong lên ngọn hải đăng, có một cầu thang, cầu thang hơi hẹp, Quý Tri Duyên ở phía sau anh.

Lên đến nơi, Quý Tri Duyên không đi xa anh quá, từ từ dựa vào lan can, mở mắt ra, may là không quá cao, hơi sợ nhưng có thể chấp nhận được.

“Sao rồi? Phong cảnh có đẹp không?” Anh nói.

“Cậu muốn nghe lời thật lòng không?” Quý Tri Duyên nói: “Không chỉ đẹp, mà còn đẹp tuyệt vời! Tôi sống 24 năm rồi, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh đẹp như vậy.”

“…”

Anh cười khẽ: “Nói quá.”

Quý Tri Duyên thở phào: “Giải tỏa áp lực ở đây thật là tuyệt vời.”

Cô dựa vào lan can, dùng một chút sức, lan can đột nhiên rung lên, cô “á” một tiếng, cả người ngã về phía sau, Lâm Việt Hành kéo lấy cổ tay cô, kéo cô lại bên cạnh mình, nhỏ giọng nói: “Không sao chứ?”

“Không sao, sợ quá, lan can này dường như hơi rung.” Quý Tri Duyên nói: “Có phải là có vấn đề về an toàn không?”

Lâm Việt Hành nhìn cô, đưa tay đỡ lan can, là vững chắc, có lẽ lúc nãy gió quá mạnh, cô hơi bị tác động tâm lý, anh nói: “Vậy thì cách xa ra một chút nhé.”

Quý Tri Duyên dựa vào tường phía sau, không dám tiến lên nữa, yên tĩnh một lúc, cảm thấy cổ tay mình vẫn bị anh nắm lấy, cô nói: “Tôi không sao rồi, cậu buông ra được không?”

Anh cúi đầu nhìn xuống, rất nhanh buông tay: “Xin lỗi.”

“Không sao.” Quý Tri Duyên cử động cổ tay, nhìn xung quanh nói: “Cậu có đói không? Hay là ăn chút gì đó rồi về?”

Anh im lặng một lúc, không trả lời mà gọi cô: “Quý Tri Duyên.”

“Hử?”

Anh không nhìn cô, ánh mắt nhìn về phía khác, đảo mắt vài giây mới chuyển sang cô: “Cậu nhất định phải đi xem mắt sao?”


Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ

Bình Luận (0)
Comment