Ô Che Nắng - Mang Mang Bất Mang

Chương 2

Màn đêm buông xuống, Quý Tri Duyên về đến nhà là đã khá muộn. Sau khi tắm xong, trở về phòng, cô thấy trên mạng đã có người đăng tải video của cô tại buổi hòa nhạc hôm nay. Cô mở ra xem, bình luận đều rất tích cực, khen cô xinh đẹp, một số fan theo dõi video của cô cũng nhận ra cô, cô lưu lại video đó.

Sáng mai phải quay phim, cô ngủ sớm.

Sáng thức dậy, cô thấy tin nhắn Wechat, là tin nhắn đồng ý kết bạn, là em trai của Sầm Du, đã kết bạn sau khi buổi hòa nhạc kết thúc hôm qua, sáng nay đã đồng ý, nhưng tại sao anh ta lại gửi một loạt dấu hỏi chấm, có ý gì vậy chứ?

Ảnh đại diện của anh là một con voi Châu Phi, tên Wechat là ba dấu chấm.

Quý Tri Duyên trả lời: 【Chào cậu】

…: 【Cậu có ý gì vậy??】

Quý Tri Duyên trả lời: 【Tôi là bạn của chị gái cậu, tôi tên là Quý Tri Duyên】.

…: 【Cậu không quen tôi à?】

Quý Tri Duyên: 【Không quen.】

…【Không có chút ấn tượng nào về tên tôi à?】

Quý Tri Duyên không hiểu lắm, nhưng cô thực sự không quen em trai của Sầm Du, cô lớn lên đến giờ, trong ấn tượng, ngoại trừ Sầm Du, chưa từng quen biết ai họ Sầm cả. Có lẽ cô nghĩ các thợ chụp ảnh đều có phong cách riêng của họ, cô vẫn lịch sự trả lời: 【Xin lỗi, tôi không quen với họ của cậu, tên của cậu, tôi thực sự không quen cậu.】

Sau đó cậu ta không trả lời nữa. Sầm Du mấy ngày nay đi công tác xa, một khi làm việc cô sẽ rất bận rộn, cô cũng không muốn làm phiền Sầm Du khi đang làm việc.  Nhìn em trai cô cũng không phải người dễ nói chuyện, Sầm Du nói em trai cô ấy tính tình rất tốt, cô còn tưởng rằng có thể dễ dàng trò chuyện với em trai cô ấy.

Không ngờ, anh ta tại sao lại cứ hỏi cô có quen anh ta không, đã nói tên rồi mà vẫn không quen, cô chỉ quen một người họ Sầm là Sầm Du, làm sao có thể quen em trai cô ấy được.

Cô hơi đau đầu, xoa xoa đầu, dậy mở cửa đi ra ngoài. Khi đi ra, mẹ cô, Trịnh Di, và anh trai cô cũng cùng đi ra, Quý Tri Duyên nhìn thấy Trịnh Di đang ngồi trên xe lăn liền gọi: "Mẹ. Hôm nay dậy sớm thế."

Trịnh Di mỉm cười nhạt: "Ừ, hôm nay cửa hàng có hàng về, mẹ đi sớm một chút, con và anh con nhớ ăn sáng."

"Mẹ, mẹ ăn xong rồi hãy đi." Quý Tri Duyên nói.

"Không cần, đến cửa hàng ăn tạm chút gì đó vậy." Trịnh Di nói xong rồi tự mình đẩy xe lăn ra ngoài, cũng không nói thêm gì với hai anh em họ. Cửa hàng hoa của bà ấy ngay dưới tầng nhà họ, mẹ cô là người kiểu làm việc, so với gia đình, bà ấy quan tâm đến công việc của mình hơn.

Quý Tri Duyên biết tính tình mẹ mình, cũng không nói gì thêm, nhìn sang Quý Ngôn: [Anh, muốn ăn gì, em làm cho anh ăn.]

Quý Ngôn xoa đầu cô: [Anh làm.]

[Vậy em muốn ăn sandwich, và cả cà phê đá nữa.] Quý Tri Duyên cười và ra hiệu bằng ngôn ngữ ký hiệu.

Quý Ngôn chỉ vào bụng cô, bảo cô chú ý một chút.

Ăn xong bữa sáng, hai anh em cùng ra ngoài, Quý Ngôn đóng cửa, Quý Tri Duyên nhìn thấy hộp giấy đối diện, hơi nghi ngờ, ai để hộp giấy ở đây vậy, chẳng lẽ em trai Sầm Du đã về rồi? Cô biết người sống đối diện là em trai Sầm Du.

Hai năm trước, nhà họ bán căn nhà cũ, dự định mua một căn nhà mới, nhưng tìm nhà không dễ, cô, mẹ và anh trai liền thuê nhà, đúng lúc đó anh trai cô vào làm việc tại công ty của Sầm Du, quen biết Sầm Du, sau đó Sầm Du cho gia đình họ thuê nhà.

Sầm Du mua nhà từ sớm, vài năm trước, cô ấy có khoản tiền nhàn rỗi, liền mua luôn hai căn, lúc đó giá nhà chưa đắt đỏ như bây giờ. Bản thân cô ấy không ở đó mà cho người khác thuê, sau đó cho gia đình Quý Tri Duyên thuê.

Việc mua căn nhà này là một năm trước, vì nhà cũ của họ đã bán rồi, nên cô và Quý Ngôn mỗi người bỏ ra một ít tiền, cộng thêm tiền bán nhà cũ, cùng nhau góp lại, mua căn nhà này cho mẹ họ, coi như một ngôi nhà mới của họ, cũng giống như ngôi nhà trước đây, ba phòng ngủ, hai phòng khách. Sầm Du nói sẽ bán cho họ giá ưu đãi, nhưng sau khi bàn bạc với Quý Ngôn, cô vẫn quyết định trả tiền cho Sầm Du theo giá thị trường hiện tại.

Còn em trai Sầm Du, theo lời Sầm Du kể, anh ta dự định về nước nửa năm trước, nhưng lại bị trì hoãn vì một số việc, vì về nước cũng không có nhà riêng, không muốn ở với bố mẹ.

Mặc dù điều kiện gia đình họ rất tốt, nhưng hai chị em đều có những thành tựu nhất định trong lĩnh vực của mình, vì vậy mua nhà đối với họ chỉ là chuyện nhỏ, em trai cô ấy biết Sầm Du có vài căn nhà, nói là tin tưởng vào con mắt của chị gái, cũng đỡ phải tự mình tìm nhà, về nước có thể ở ngay, tiện thể có thể làm hàng xóm với Sầm Du, anh ta cũng không ngờ Sầm Du đã bán luôn căn nhà kia rồi.

Sầm Du vốn không định lấy tiền của anh, nhưng em trai cô ấy vẫn trả đủ tiền cho cô ấy theo giá nhà hai năm nay, điều kiện duy nhất là để Sầm Du giám sát việc trang trí, nói đến việc trang trí, cô còn giúp Sầm Du rất nhiều ý tưởng. Rất nhiều thiết kế bên trong là ý tưởng của Quý Tri Duyên, bao gồm cả việc chọn đồ đạc, đều là những món đồ đắt tiền, Quý Tri Duyên muốn mua nhưng không nỡ.

Nhìn thấy hộp giấy đối diện, Quý Tri Duyên đi lại xem thử, em trai cô ấy chắc là đã về rồi. Cô tự nhận mình không phải là kiểu người dai dẳng, nhưng vì công việc thì cũng không còn cách nào khác, nếu như thợ chụp ảnh giỏi như vậy có thể đến với nhóm của cô hiện tại, đối với cô mà nói, thực sự là một chuyện tốt.

Hộp giấy trước mặt chắc là rác, Quý Tri Duyên thở phào một hơi, cầm hết hộp giấy đi, Quý Ngôn không hiểu hành động của cô, ra hiệu bằng ngôn ngữ ký hiệu: [Em quen cậu ta à?]

Quý Tri Duyên lắc đầu: [Không quen.]

Quý Ngôn chỉ vào hộp giấy: [Vậy tại sao lại làm như vậy?]

[Để lại ấn tượng tốt thôi, biết đâu sau này cậu ấy có thể làm việc cùng với cô em gái đáng yêu của anh.]

Quý Tri Duyên lộ vẻ khó xử: "Cậu ấy chắc chắn sẽ rất đắt."

Quý Ngôn cười bất lực, cầm lấy hộp giấy trong tay cô, mang đi vứt xuống dưới lầu.

Quý Tri Duyên đến studio, ngồi xuống vị trí, gửi tin nhắn cho Ba Dấu Chấm: "Cậu đã về nước rồi phải không?"

Nửa tiếng sau, Ba Dấu Chấm trả lời: 【Cậu mua nhà của chị tôi, ở đối diện nhà tôi à?】

Quý Tri Duyên: 【Đúng vậy. Không biết cậu rảnh ngày nào, chúng ta có thể tìm cơ hội làm quen. Nghe Sầm Du nói cậu là nghiếp ảnh gia, tôi có một số việc muốn bàn bạc với cậu.】

…: 【Hai ngày này tôi không có thời gian, chiều nay phải đi ngoại tỉnh dự đám cưới bạn.】

Quý Tri Duyên: 【Không sao, đợi cậu rảnh.】

Một bên khác, Lâm Việt Hành thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài, anh lái xe đến Tân Nam, là đám cưới của bạn cùng phòng đại học của anh, đám cưới vào ngày mai, tối nay anh ở đó. Tối nay mấy bạn tốt thời đại học cùng nhau uống rượu, tiện thể anh về nước gặp lại mọi người.

Anh đến nơi, trên bàn ăn toàn là bạn học, chào hỏi sơ qua một chút, đều là người quen, nói chuyện cũng nhanh.

Trong lúc đó, điện thoại anh có tin nhắn Wechat, là Quý Tri Duyên gửi, 【Cậu có mấy kiện hàng giao đến, để ở cửa, tôi đã mang về nhà mình rồi, đợi cậu về tôi trả lại cho cậu, nhiều lắm, để ở cửa cũng không tốt.】

…: 【Cảm ơn.】

Nhìn Lâm Việt Hành xem điện thoại, Tôn Dạng bên cạnh đụng vào anh: "Xem cái gì thế?"

Anh ta là bạn học cấp ba và đại học của Lâm Việt Hành, hai người có mối quan hệ rất tốt.

Tôn Dạng nhìn vào màn hình điện thoại, nói: "Đang tán gái à."

Lâm Việt Hành không nói gì, Tôn Dạng nhìn ảnh đại diện nói: "Ảnh đại diện quen thuộc quá, giống của Quý Tri Duyên đó."

"Là cô ấy." Lâm Việt Hành nói.

"Đệch!" Tôn Dạng hơi to tiếng, Lâm Việt Hành cau mày: "Nhỏ tiếng lại."

Tôn Dạng nói: "Sao cậu lại kết bạn với cô ấy được?"

Lâm Việt Hành: "Không thể nào là cô ấy kết bạn với tôi à?"

Tôn Dạng không hiểu nói: "Làm sao có thể, cô ấy kết bạn với cậu làm gì? Cậu quên cô ấy đã lạnh lùng từ chối cậu như thế nào rồi à? Hay là nhiều năm qua rồi, cô ấy lại nhớ đến sự tốt đẹp của cậu? Kết bạn với cậu, muốn ở bên cậu?"

Lâm Việt Hành liếc anh ta một cái, mặc dù không nói nhiều, nhưng ánh mắt này cũng không cho phép Tôn Dạng tiếp tục nói.

Cậu ta thản nhiên nói: "Thích thì thích, cô ấy hoàn toàn không nhận ra tôi, không nhớ tên tôi, hôm qua chúng tôi đối diện nhau, cô ấy cũng không nhận ra tôi."

"Cái gì? Hai người gặp nhau à?" Tôn Dạng hỏi.

"Ừ. Tại hiện trường buổi hòa nhạc, sau khi kết thúc, tôi gọi cô ấy lại." Nói đến đây, Anh dừng lại vài giây, trên mặt cuối cùng cũng có chút phản ứng: "Cô ấy tưởng tôi là tài xế taxi."

Câu nói này vừa dứt, Tôn Dạng không nhịn được cười thành tiếng: "Phù... Ha ha ha ha, không phải, sao lại nhận nhầm cậu thành tài xế taxi được chứ? Chỉ cần nhìn khuôn mặt và khí chất của cậu, đứng ở đó cũng là khí chất của tổng tài, làm sao giống tài xế được."

Lâm Việt Hành nhìn chằm chằm anh ta, giọng điệu không tốt lắm: "Có buồn cười lắm không?"

Tôn Dạng ngừng cười, lại cảm thấy không đúng: "Cậu gọi cô ấy làm gì? Cậu vẫn còn nhớ đến cô ấy à? Hơn nữa, hai người là loại quan hệ có thể gặp mặt và chào hỏi tử tế sao? Sao cứ nhìn thấy cô ấy là lại gọi cô ấy lại thế?"

"Cậu nghĩ tôi là người nhỏ mọn như vậy sao?" Lâm Việt Hành nói.

Tôn Dạng nói: "Được rồi, không thích thì mới có thể phóng khoáng!"

"Nhưng mà, sao cô ấy lại không nhận ra cậu được chứ? Cô ấy còn nhận ra cả tôi nữa, thời gian trước, tôi đăng ảnh bạn gái, cô ấy còn bình luận chúc mừng tôi nữa."

Nói xong Cậu ta đưa vòng bạn bè đó cho Lâm Việt Hành xem: "Nhìn này, còn gửi một biểu tượng cảm xúc cười dễ thương nữa, mọi người đều là bạn học, sao cô ấy lại không nhận ra cậu."

"………"

Lâm Việt Hành tùy ý nói: "Không biết."

Tôn Dạng nhìn anh nói: "Có lẽ vì hai người luôn không có Wechat, cộng thêm việc tỏ tình thất bại với cô ấy và sau đó cô ấy lại có người yêu, mối quan hệ của cậu với cô ấy thực sự không cần thiết phải kết bạn Wechat."

Lâm Việt Hành vẫn không nói gì, trên mặt cũng tỏ ra thờ ơ, dường như không quan tâm Quý Tri Duyên có nhận ra anh hay không.

Quý Tri Duyên chưa đợi được em trai Sầm Du, lại đợi được Sầm Du về. Cô vừa xuống máy bay ở Nam Diên, hai người liền hẹn nhau ở một nhà hàng sau một giờ, đến nơi, Sầm Du tò mò hỏi: "Thế nào? Trò chuyện với em trai tớ rất vui vẻ à?"

"Vui vẻ?" Quý Tri Duyên cười: "Em trai cậu ít nói lắm, cứ luôn hỏi tớ có quen cậu ta không, làm sao tớ có thể quen cậu ta được."

"Thật sao? Tớ không nói với nó là giới thiệu bạn gái cho nó, chỉ nói vì công việc thôi. Tớ sợ nếu nó biết tớ có mục đích khác, sẽ lạnh nhạt với cậu, hoặc không đồng ý, không ngờ thằng nhóc này mấy năm không gặp, lại trở nên kiêu ngạo thế này à? Ngay cả bạn của chị gái cũng có thể đối xử lạnh nhạt, trở về phải đánh."

"Em trai cậu nói, dự đám cưới xong, sẽ gặp tớ, chắc sắp về rồi." Quý Tri Duyên nói.

"Nói đến đây, tớ tức chết mất, về nước cũng không nói cho tớ biết, tớ nói chuyện của cậu với nó, tiện thể hỏi nó bao giờ về nước, kết quả là, nó nói với tớ là đã về nước rồi. Hôm đó tớ vừa đến nơi công tác, không có thời gian tìm nó tính sổ, mấy ngày nay lại quá bận rộn, thực sự không có thời gian để quản những chuyện khác."

Quý Tri Duyên cười: "Đừng giận nữa. Uống chút trà đi."

Sầm Du nói: "Tớ gọi điện cho nó, hỏi xem nào."

"Không vội, đợi cậu ấy về rồi nói vậy." Quý Tri Duyên nói.

Sầm Du nói xong liền gọi điện thoại, nghe máy, nhanh chóng nói: "Lâm Việt Hành, em…"

Cô dừng lại một chút: "Em đã trở về rồi à, vậy thì tốt rồi, lát nữa chị gửi định vị cho em, em trực tiếp đến nhà hàng này nhé."

Cúp máy, Sầm Du cười nói: "Vừa định nói nó, nó đã đến Nam Diên rồi."

Quý Tri Duyên nghe xong cái tên liền sững lại: "Em trai cậu tên Lâm Việt Hành à?"

Sầm Du nhìn cô: "Đúng rồi, mỗi lần nhắc đến em trai tớ, cậu không hứng thú lắm, nó và tớ, một người theo họ bố, một người theo họ mẹ, tớ sinh trước, theo họ mẹ trước, nó theo họ bố là Lâm."

"À? Như vậy à." Quý Tri Duyên hơi ngượng ngùng: "Không trách cậu ấy cứ luôn hỏi tớ có quen cậu ấy không…"

Sầm Du nói: "Giới thiệu tên mình, vốn dĩ là chuyện nên làm khi hai người kết bạn Wechat rồi mà. Còn chưa kết bạn Wechat được, biết tên có ích gì chứ. Lúc hai người trò chuyện, nó không nói tên mình với cậu à?"

"Không, cậu ấy có lẽ cũng nghĩ, tớ là bạn của cậu, sẽ biết tên cậu ấy." Quý Tri Duyên nói: "Cậu ấy có thể đã định nói tên mình, nhưng tớ không ngờ hai người một người theo họ bố, một người theo họ mẹ, dù sao tớ lớn lên đến giờ, người quen họ Sầm, chỉ có một mình cậu thôi."

"Cậu cũng không nói tên tớ với cậu ấy, nhưng cậu ấy dường như ngay cả khi tớ chưa nói tên, cũng nhận ra tớ rồi, không trách lúc trò chuyện không tự giới thiệu mình." Quý Tri Duyên nghĩ đến điều gì đó nói: "Trời ạ, chẳng lẽ cậu ta vẫn còn nhớ những lời lúc đó sao?"

"Cái gì?" Sầm Du hỏi.

Nghĩ đến lời từ chối Lâm Việt Hành lúc đó, cô hồi cấp ba thật sự là kiêu ngạo, tính tình còn rất tệ, ngoại trừ một người, hầu như không để ai vào mắt.  Một thân ngạo khí, những lời nói với anh ta, đương nhiên, cũng không hay ho gì.

Những lời từ chối, nói với anh ta là mạnh mẽ nhất. Cô có vẻ như cũng đã phát tiết hết những cảm xúc không tốt mà người khác mang đến cho cô lên người anh ta.

Vẫn là không thể cho Sầm Du biết, cô lúc đó đã đối xử với em trai cô ấy như thế nào. Mặc dù không ở bên nhau, cũng không làm gì tổn thương Lâm Việt Hành, nhưng vẫn rất ngượng ngùng.

Cô đang buồn bực, thì nhân viên dẫn một vị khách đi về phía họ, tầm mắt cô nhìn về phía đó.

Có lẽ là vừa dự đám cưới xong, Lâm Việt Hành mặc một bộ vest chỉnh tề, áo vest đen tùy ý khoác trên tay, cổ áo sơ mi trắng hơi mở ra, dáng người cao ráo, làn da anh ta vẫn trắng trẻo như vậy, hồi cấp ba đã thuộc tuýp người dễ gây chú ý trong đám đông.

Xương hàm tuyệt đối ưu việt, đường nét hàm dưới rõ ràng, cộng thêm vai rộng chân dài, vóc dáng lại càng thêm phần nổi bật. Vì vậy, lúc đó có rất nhiều người thích anh ta, anh có thể nói là người con trời phú, đủ mọi điều kiện tốt.

Bây giờ chỉ thêm chút vẻ cứng cáp so với hồi cấp ba, giữa lông mày vẫn như lúc trước, nhìn sạch sẽ lại có vẻ trẻ trung.

Bước chân của anh từng bước tiến lại gần, Quý Tri Duyên liếm môi, đã nói rất nhiều lần là không quen anh ta, nhưng dù thế nào đi nữa, anh cũng đã nhận ra cô trước, khi ánh mắt anh dừng trên người cô.

Cô đứng dậy, đưa tay ra, hào phóng nói: "Bạn học Lâm, lâu rồi không gặp."

 

Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ

Bình Luận (0)
Comment