Ô Che Nắng - Mang Mang Bất Mang

Chương 22

Lễ trao giải diễn ra vào lúc 7 giờ tối, họ đi tàu cao tốc lúc 1 giờ chiều. Địa điểm không gần Nam Diên, đi tàu cao tốc cũng mất hai tiếng. Họ sẽ ở lại một đêm tại đó, khách sạn đều do ban tổ chức lo, họ chỉ cần đến đó thôi.

Vì công việc, Quý Tri Duyên thường xuyên phải ra ngoài. Lần này, cô đi cùng một trợ lý và Lâm Việt Hành. Hành lý của cô không nặng, chỉ mang theo chiếc váy để mặc trên thảm đỏ không hẳn là lễ phục, chỉ là một chiếc váy dài nên cũng không chiếm nhiều diện tích.

Hành lý của Quý Tri Duyên được Lâm Việt Hành cất gọn. Khi cô chuẩn bị ngồi xuống, anh tiện tay giúp một cô gái xách hành lý. Trợ lý Tiểu Trương nói: “Chị, anh ấy thích giúp đỡ người khác thật đấy.”

Quý Tri Duyên đáp: “Chuyện nhỏ thôi mà, cậu ấy lịch sự thôi.”

Lúc đi học anh cũng như vậy, Quý Tri Duyên chưa bao giờ thấy anh khó gần, tuy họ không nói chuyện nhiều nhưng anh không phải là người mờ nhạt, không thể nào ở chung lớp mà không biết gì về anh. Chỉ là những chuyện thoáng nghe qua tai, cô không để ý.

Nhưng có một chuyện, cô lại nhớ rất rõ. Hồi cấp ba, trường không cho phép nhuộm tóc nhưng không hiểu sao có một ngày anh lại nhuộm tóc màu hồng, một học sinh cấp ba nhuộm mái tóc màu hồng nổi bật, không ai không chú ý.

Hồi đó là mùa hè, anh mặc áo phông trắng, trước khi vào lớp vẫn đội mũ, sau khi vào thì cởi mũ ra. Lúc đó là giờ tự học buổi sáng, người trong lớp còn chưa đông, nhưng cô đã có mặt ở đó.

Tuy nhuộm tóc không tốt, nhưng cái màu tóc hồng đó, mùa hè năm ấy, thực sự khiến cô phải kinh ngạc. Da anh vốn đã trắng hơn người bình thường, nhuộm thêm màu hồng lại càng trắng hơn. Cô vốn đã thấy anh đẹp trai rồi.

Gương mặt anh là kiểu mềm mại, không quá sắc sảo, hài hòa nhưng vẫn có nét cứng cỏi, cộng thêm vóc dáng cao lớn, làm cho anh càng thêm cân đối.

Cô luôn nghĩ mình không để ý đến anh, nhưng mái tóc hồng đó thật sự đã thu hút sự chú ý của cô. Cô cũng không biết vì sao anh lại chọn nhuộm tóc màu hồng, nhưng cô cảm thấy gương mặt anh hợp với màu này. Đặc biệt là khi anh mặc đồ trắng.


Sau đó, thầy giáo đến lớp, nhìn thấy mà suýt nữa thì chửi tục, trước mặt cả lớp giáo huấn anh một trận. Nói bây giờ sẽ đuổi anh về, phải nhuộm lại tóc thì mới cho lên lớp, nếu không thì đừng hòng vào lớp.

Cô vẫn nhớ giọng điệu không mấy quan tâm của chàng trai khi đó: "Thưa thầy, tóc mới nhuộm xong, phải một tuần nữa mới nhuộm lại được ạ."

"Cậu... thật là vô pháp vô thiên! Cậu mới học lớp 11 thôi! Cậu muốn bị cảnh cáo toàn trường à!!"

"Vậy em đội mũ được không ạ? Hình như cũng là nhuộm vô ích thôi." Anh vừa nói vừa có chút thất vọng.

Cô còn nhớ mình đã lén cười khúc khích. Đâu có nhuộm vô ích, cô thấy nhuộm rất đẹp, nhưng nếu lúc này cô nói thêm gì, thầy giáo chắc tức chết mất. Nếu anh đội mái tóc này ở trường không biết sẽ thu hút bao nhiêu người.

Chàng trai tuổi xuân làm hại người khác quá...

Hai tiếng đi tàu cao tốc, Quý Tri Duyên ngủ một giấc, đến nơi thì bắt taxi đến khách sạn. Cô ra quầy lễ tân nhận thẻ phòng, đưa thẻ cho trợ lý và Lâm Việt Hành: “Của hai người.”

“Ừ.” Anh nhận lấy, nói: “Tối nay các cậu mấy giờ xong?”

“Chắc khoảng hai tiếng, dù sao xong cũng muộn rồi, tôi chỉ đi thảm đỏ với nhận giải thôi, thời gian còn lại đều ngồi đấy. Sau khi kết thúc, chúng ta sẽ ăn tiệc tối, nhưng nếu anh đói thì có thể ăn ở khách sạn trước, địa điểm tổ chức sự kiện cách đây không xa.”

“Không cần, tôi không đói.” Anh nói.

Quý Tri Duyên nhún vai, “Vậy thôi.”

Quý Tri Duyên cùng trợ lý về khách sạn, thu dọn đồ đạc một chút rồi bắt đầu trang điểm và thay đồ.

Chuẩn bị xong thì cũng không còn sớm nữa, sau khi thu dọn xong cô qua gõ cửa phòng Lâm Việt Hành, sao cô thấy gần đây mình cứ hay gõ cửa phòng anh vậy?

Vài giây sau, anh ra mở cửa, nhìn Quý Tri Duyên ăn mặc đơn giản, cũng không nói gì nhiều.

Quý Tri Duyên nhìn anh, "Cậu có gì muốn nói à? Cứ nói thẳng đi."

"Tôi không có gì muốn nói cả, cậu đang suy đoán ý nghĩ của tôi à?" Anh lại liếc nhìn cô, "Tôi mà nói là cậu rất đẹp, chắc cậu lại nghĩ tôi cố tình tâng bốc cậu đúng không?"

Quý Tri Duyên cười: "Không đâu, vì tôi thật sự rất đẹp, mà cậu thì không phải kiểu người thích nịnh bợ."

"......"

Địa điểm tổ chức sự kiện không xa khách sạn của họ, Quý Tri Duyên quen biết vài blogger trên mạng, nhưng không ai đến tham gia, nên lát nữa cô cũng sẽ không gặp người quen nào.

Đến nơi, họ đi tham quan bên ngoài một chút, vì là lễ trao giải video ngắn nên có đủ loại blogger, không giống như thảm đỏ của người nổi tiếng, mọi người đều mặc đồ theo phong cách riêng, không hẳn là “quái dị” nhưng đều có nét đặc trưng riêng, nên quần áo cũng rất đa dạng. Đương nhiên cũng có những người nhuộm tóc đủ màu, nhưng cứ nhìn thấy họ cô lại nghĩ đến Lâm Việt Hành. Mái tóc màu hồng thật sự khó khiến cô quên được.

Rất nhanh đã đến giờ, lễ trao giải là 7 giờ, thảm đỏ còn một tiếng nữa, họ đến hậu trường trước.

Nhiều người như vậy, Quý Tri Duyên không quen biết ai nhưng lại gặp một cô gái cũng làm video, trước đây hai người từng hợp tác nhưng không thân, nhưng cô gái đó thấy cô cũng chủ động chào hỏi, Quý Tri Duyên cũng yên tâm hơn, vui vẻ nói chuyện với người ta.

Sự kiện này có nhiều blogger mang theo trợ lý và nhiếp ảnh gia, dù sao đây cũng là sự kiện lớn, tuy có nhiếp ảnh gia chính  nhưng nhiều blogger cũng sẽ mang theo nhiếp ảnh gia riêng để chụp ảnh đẹp đăng lên tài khoản.

Kết thúc thảm đỏ, nữ blogger khoác tay Quý Tri Duyên, "Vừa nãy ở ngoài nhìn thấy cậu, mình rất vui."

"Mình cũng vậy, thấy cậu đến chào hỏi mình, mình rất vui." Quý Tri Duyên nói.

"À, vừa nãy ở ngoài có người mặc áo khoác đen, cứ nhìn cậu chụp ảnh, là nhiếp ảnh gia của cậu đúng không? Mình thấy mấy người nhiếp ảnh gia chính ở phía trước cũng không chụp đẹp bằng anh ấy." Nữ blogger cười nói: "Mình cố tình để ý lúc cậu vừa lên."

"Có nhiều nhiếp ảnh gia chụp ảnh như vậy, sao cậu biết cậu ấy là người mình mang theo?" Quý Tri Duyên hỏi.

"Mình thấy anh ấy cứ ở bên cạnh cậu mà, trước khi mình nói chuyện với cậu, hơn nữa, anh ấy chụp ảnh cậu có cảm xúc lắm, cậu sắp đi xong rồi đến người tiếp theo, anh ấy vẫn đang chụp cậu, cho đến khi bóng lưng của cậu biến mất, giống như không muốn bỏ qua một bóng lưng nào của cậu vậy. Cậu ở đâu, ống kính của anh ấy ở đó." Nữ blogger nói.

"Cậu ấy là người mình mời, cậu ấy làm việc rất nghiêm túc." Quý Tri Duyên vừa nói vừa “ừ” một tiếng.

"Là nghiêm túc." Nữ blogger nhận xét, "Giống như mang theo tình cảm cá nhân, rất nặng. Anh ấy nhất định sẽ chụp cậu rất đẹp."

Quý Tri Duyên khẽ cười một tiếng. Lễ trao giải kéo dài rất lâu, trong hội trường cũng có nhiều nhiếp ảnh gia, vì còn có một vài ngôi sao đến trao giải nên hội trường rất lớn.

Sự kiện này có một giải video ngắn xuất sắc nhất, nội dung video rất ngắn, chỉ vỏn vẹn ba phút, Quý Tri Duyên cảm thấy cái này rất đặc biệt.

Đợi một tiếng, đến lượt cô lên sân khấu nhận giải, cô nhận được giải Sáng tạo xuất sắc nhất. Cô đã nói rất nhiều trong phần phát biểu nhận giải, cảm ơn nền tảng video ngắn và những người ủng hộ yêu mến cô, vì tất cả những điều này đối với cô đều là một vinh dự.

Thêm cả ca hát, nhảy múa, thảm đỏ, một hoạt động kéo dài ba tiếng đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc.

Quý Tri Duyên đã đói đến mức bụng dính vào lưng, nữ blogger vẫn luôn ở cùng cô thì đi tìm đồng đội của mình, cô tìm thấy trợ lý Tiểu Trương và Lâm Việt Hành, ba người mới có thể ăn cơm.

Họ đến khu vực ăn uống lấy một chút đồ ăn, ngồi vào một chiếc bàn yên tĩnh.

Lâm Việt Hành hỏi cô, "Vừa rồi cậu gặp người quen à?"

Quý Tri Duyên ăn một miếng việt quất nói: "Cũng không hẳn là quen, chỉ gặp hai lần, nhưng là một cô gái rất dễ gần."

"Hơn nữa, cô ấy còn khen cậu đó, chỉ là cậu chụp ảnh cho tôi thôi mà cô ấy đã nhìn ra được sự chuyên nghiệp của cậu, thấy cậu chụp rất đẹp." Quý Tri Duyên nói.

Tiểu Trương nghe xong liền chen vào, "Vừa nãy có vài người, hình như quen anh Lâm, đều nói anh chạy đến đây chụp cái gì."


Quý Tri Duyên cũng không thấy lạ, nhiếp ảnh gia và giới thời trang vốn có liên quan đến nhau, tác phẩm nhiếp ảnh của anh trên mạng rất nổi tiếng, bị người ta nhận ra là chuyện bình thường.

Họ đang ăn cơm thì đột nhiên có một chàng trai chạy đến trước mặt Quý Tri Duyên, "Chào chị, có thể chụp ảnh chung với chị được không? Em thường xuyên xem video của chị trên mạng, rất thích xem, em đã theo dõi chị từ lâu rồi."

Quý Tri Duyên nhớ người này vừa rồi lúc trao giải đã gặp qua, cũng là một blogger có nhiều fan.

Cô gật đầu đồng ý, "Đương nhiên rồi."

Chàng trai trước tiên dùng điện thoại chụp ảnh tự sướng, sau đó lại đưa điện thoại cho Lâm Việt Hành, "Anh trợ lý ơi, giúp em chụp một tấm."

"......"

Lâm Việt Hành cũng rất lịch sự, đặt thìa xuống, đứng dậy mặt không chút cảm xúc chụp xong, nhanh đến mức chàng trai nghi ngờ anh căn bản còn không thèm nhìn, nhưng nhận ảnh trong tay thì cũng coi như bình thường, đành không nói gì nữa.

Lâm Việt Hành ngồi xuống nói: "Cũng được hoan nghênh nhỉ."

"Sao nghe giọng cậu có chút chua vậy?" Quý Tri Duyên trêu chọc: "Ghen tị vì tôi được yêu thích hơn cậu à?"

Lâm Việt Hành im lặng hai giây, sau đó bật cười, "Ghen tị?"

"Nhìn kìa!" Quý Tri Duyên đột nhiên vỗ vào cánh tay của Lâm Việt Hành, "Tóc của người kia màu xanh lá cây, cũng khá đẹp đó. Một cô gái rất hợp với màu này."

Lâm Việt Hành "tặc" một tiếng, "Nhẹ thôi, không muốn tôi chụp ảnh cho cậu nữa à?"

Anh liếc mắt qua, không nhìn kỹ, chỉ biết màu này quả thực rất bắt mắt.

Nhàn rỗi không có việc gì, Quý Tri Duyên hỏi: “Hồi cấp ba tại sao cậu đột nhiên lại nhuộm tóc màu hồng vậy?”

Lâm Việt Hành thật sự suy nghĩ mấy giây, sau đó chậm rãi thốt ra vài chữ: "Cậu còn nhớ chuyện này à?"

Quý Tri Duyên nói: "Không phải nhìn thấy cô gái kia mà nhớ lại sao, một màu sắc kén người mà lại có tính công kích như vậy, người dám thử thách không nhiều đâu."

"......"


Anh nói: " Là tôi rảnh quá."

Anh nào biết, khi đó anh vì muốn cô nhìn mình một cái, mà hăm hở chạy đến tiệm cắt tóc.

Tôn Dạng bên cạnh còn nói anh bị điên rồi.

Tại sao phải nhuộm tóc màu hồng, là vì anh muốn Quý Tri Duyên chú ý đến anh, bây giờ nghĩ lại anh vẫn thấy thật lố bịch.

Lúc đến tiệm cắt tóc, Tôn Dạng đi cùng anh, nhìn vẻ mặt tươi như hoa của anh mà nói: "Tôi nhớ nhầm à? Mày tán được Quý Tri Duyên rồi à?"

"Tán cái gì mà tán?" Anh nói, "Tao định nhuộm tóc."

"Tại sao thế? Cậu không hài lòng với tình trạng hiện tại à?" Tôn Dạng nói.

"Không phải cậu ấy thích người đẹp trai sao? Tôi đổi màu tóc, sẽ khiến cậu ấy vừa nhìn thấy đã chú ý đến tôi, lại còn là màu đặc biệt đẹp, tôi không tin, mắt của cậu ấy vẫn chỉ nhìn mỗi Thịnh Lễ mà không thèm nhìn tôi." Giọng điệu của chàng trai tràn đầy tự tin.

Nhân viên cắt tóc nhìn thấy anh, lập tức khách sáo hỏi: "Hôm nay anh muốn làm kiểu gì ạ?"

Anh nghĩ một chút rồi nói: "Nhuộm tóc, làm sao để tôi trông vừa đáng thương vừa đẹp trai là được."

"À?" Nhân viên cắt tóc nói: "Ý anh là muốn kiểu có cảm giác tan vỡ đúng không?"

"Chủ yếu là gương mặt của anh, vốn đã rất đẹp trai rồi, là nam giới mà lại quá tinh tế, màu tóc thì nhuộm màu sáng tôi thấy được đó ạ." Nhân viên cắt tóc nói: "Màu tóc cơ bản ở tiệm tôi thì không thấy được, nhưng có thể pha màu cho anh."

"Màu xám trắng, hoặc màu hồng, rất hợp với màu da của anh."

Anh suy nghĩ một chút, "Anh chắc hai màu này trông sẽ có cảm giác tan vỡ à? Có phải sẽ quá phô trương, trông không dễ gần không? Tuyệt đối đừng phô trương, tốt nhất đừng trông quá ngông cuồng. Nhất định phải đáng thương."

"......"

"Đương nhiên không rồi, gương mặt anh vốn dĩ đã đủ rồi, nhuộm thêm màu như vậy, quả thực giống như nhân vật chính đẹp trai nhưng bi thảm trong truyện tranh vậy." Nhân viên cắt tóc nói: "Tôi càng khuyên anh nhuộm màu hồng, anh tin tôi đi, nếu anh không hài lòng, không tính tiền!"

Anh nói: "Được, tin anh một lần."

Tôn Dạng bị thao tác của anh làm cho ngây người, trong lúc nhuộm tóc nói: "Cậu chắc làm vậy sẽ thu hút được sự chú ý của Quý Tri Duyên à, lỡ như cậu có để đầu tóc bảy màu, cậu ta cũng không thèm nhìn thì sao?"

"Cậu lắm 'lỡ như' thế?" Anh nhìn mặt mình trong gương nói: "Mặt tôi là vốn liếng, cứ dùng cái mặt này quyến rũ cậu ấy."

Tôn Dạng ghé sát vào nói: "Tôi nói cho cậu biết, so với hình tượng tan vỡ mãnh liệt của cậu, người ta chú trọng đến nội tâm hơn, tôi thấy Thịnh Lễ khác hoàn toàn so với cậu."

"Tôi chính là muốn cậu ấy nhìn tôi." Anh tiếp tục nói: "Tôi, không muốn cậu ấy phớt lờ tôi. Chính là muốn thu hút sự chú ý của cậu ấy."

Mất 6 tiếng đồng hồ, cả một buổi chiều, cuối cùng cũng nhuộm xong tóc, quả thực kinh diễm, nhưng không biết có đáng để anh lãng phí nhiều thời gian như vậy không.

Ngày thứ hai đi học, trước khi vào lớp, anh đã đi đi lại lại bên ngoài một lúc, tuy có chút căng thẳng, nhưng hơn hết là mong chờ ánh mắt chú ý của cô, chỉ cần cô nhìn anh thêm một cái thôi, anh cũng thấy sướng rồi.

Nhưng anh vẫn nghĩ quá đẹp rồi, cô chỉ liếc nhìn một cái, đến một ánh mắt cũng không thèm cho anh nữa, thật khiến người ta đau lòng.

Khi đó anh có một nguồn sức mạnh giống như cố chấp vậy, sau này nguồn sức mạnh này cũng bị thời gian cuốn trôi mất, vì anh dần dần cảm thấy căn bản là một chuyện bất lực. Anh là người bình thường, anh biết tiến thoái, cũng biết thế nào là điểm dừng.

Lễ trao giải kết thúc, đã gần 11 giờ đêm, ra ngoài Quý Tri Duyên nói: "Hai người về khách sạn trước đi, tôi muốn đi dạo một mình."

Lâm Việt Hành nói: "Cậu vừa uống rượu xong, một mình được không?"

"Sao? Coi thường tôi à? Tửu lượng của tôi cũng không tệ đâu nhé?"

Anh nhìn ánh mắt mơ màng của cô nói: "Cậu chắc chứ?"

"Dù sao cậu cũng về ngủ đi, đừng quản tôi." Cô nói.

Tiểu Trương ghé vào tai Lâm Việt Hành nói: "Tửu lượng của chị ấy không tốt, động vào một tí là không tỉnh táo, hơn nữa hễ uống rượu vào là tính tình không tốt, hay là anh đi theo chị ấy đi?"

Lâm Việt Hành nhìn cô, chậm rãi nói: "Không dám đâu, lỡ cô ấy nổi cáu với tôi, tôi đánh cô ấy hay là không đánh đây?"

"Vậy phải làm sao đây, bình thường chị ấy không uống rượu đâu, hôm nay không hiểu sao lại thế."

Lâm Việt Hành đưa túi cho Tiểu Trương, "Được rồi, cậu về trước đi, tôi trông cô ấy."

Tiểu Trương gật đầu, đeo túi lên nhanh chóng bắt taxi đi, mệt mỏi cả ngày, một người làm công ăn lương bình thường chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi sớm thôi.

Quý Tri Duyên đi phía trước, Lâm Việt Hành đi phía sau, giữa hai người có một khoảng cách không gần không xa, khoảng cách như vậy giống hệt như khi còn học cấp ba, anh vẫn luôn nhìn theo bóng lưng của cô, cũng là việc mà anh ghét nhất.

Anh ghét nhất chính là sự mờ nhạt này, từ nhỏ đến lớn anh cũng chưa bao giờ làm chuyện như vậy, vì suy nghĩ của mình bị người khác chi phối, nhưng ngay cả cơ hội để nói cũng không có, trước đây là chưa có người mình thích, nhưng có người mình ghét, đều là những cảm xúc rất mãnh liệt, anh chưa từng nhẫn nhịn.

Nhưng trong những ngày tháng lặp đi lặp lại, anh lại làm hết những chuyện như vậy.

Quý Tri Duyên đi đến một cửa hàng tiện lợi, anh vừa nhận một cuộc điện thoại, đợi khi kết thúc thì cô đã chạy lên cầu rồi.

Anh chạy nhanh đến, trên cầu có rất nhiều người qua lại, có người vô tình va phải cô, làm cô ngã xuống.

Gió đêm rất lớn, thổi bay vạt váy của cô, anh chạy nhanh đến đỡ cô lên, Quý Tri Duyên cảm thấy bực bội, giằng ra, nhỏ giọng nói: “Đừng chạm vào tôi.”

Anh nhìn bàn tay mình đang lơ lửng giữa không trung, lại nhìn đến chai rượu trên tay cô nói: “Cậu muốn uống, thì đi đến chỗ ít người hơn được không?”

Quý Tri Duyên không để ý đến anh, nhìn ánh đèn, thân thể gầy yếu của cô. Anh cởi áo khoác cho cô, giữ chặt cơ thể cô, kéo cô đi, kéo đến một nơi vắng vẻ và trống trải.

Quý Tri Duyên phản ứng lại, nhìn anh một cái, tiếp tục uống rượu, cô đi đến ngồi lên xích đu.

Không nói gì nhìn Lâm Việt Hành, “Người đáng ghét, sao lại kéo tôi đến đây.”

Lâm Việt Hành bật cười một tiếng, "Đây là cậu bắt đầu nổi cáu rồi à?"

Anh ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn cô, "Uống nhiều như vậy, không khó chịu sao?"

"Khó chịu." Hốc mắt Quý Tri Duyên lập tức đỏ lên, "Còn rất buồn nữa."

Anh ngẩn người, "Sao vậy?"

“Tôi nhớ bố tôi rồi.” Quý Tri Duyên đứng lên, lảo đảo nói: “Bố tôi không cần tôi nữa, không cần mẹ, không cần anh trai, ông ấy đều không về.”

Lâm Việt Hành nghĩ đến video ngắn trong lễ trao giải vừa nãy, mấy phút thôi, hình như là về người cha.

Anh đi đến nhẹ nhàng vỗ vai cô, như an ủi, “Sao lại không cần câu, ai nỡ bỏ cậu chứ.”

Quý Tri Duyên quay đầu lại, mở to đôi mắt nhìn anh, trong mắt cô còn đọng nước mắt, đỏ hoe, đây là lần đầu tiên anh thấy cô như vậy.

Anh cố gắng kìm nén ánh mắt nhìn cô, đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho cô.

Quý Tri Duyên khẽ há miệng, giống như muốn nói gì đó, lại cúi đầu, động tác vừa rồi của anh, dường như khiến cô càng thêm tủi thân.

"Ông ấy chính là không cần tôi nữa rồi." Cô khóc lớn hơn.

Đầu cô từ từ ngả vào lòng anh, giống như tìm được chỗ dựa, mặt dán vào ngực anh, giọng nói rất nhỏ, “Người nói dối là chó.”

Cú va chạm này khiến Lâm Việt Hành suýt chút nữa thì lùi về sau một bước.

Anh từ từ thở ra một hơi, yết hầu lên xuống, nhắm mắt lại cố gắng để bản thân không quá căng thẳng.

Im lặng vài giây mới từ từ cúi đầu, nhìn Quý Tri Duyên trong lòng.

Cơ thể mềm mại của cô, hơi thở của cô, nhiệt độ của cô, mùi hương trên người cô, tất cả đều cảm nhận được trong giây phút này.

Tất cả những điều này khiến đầu óc anh có một khoảng trống, giống như không dám tưởng tượng đây là chuyện có thật.

Cơ thể cứng đờ, không biết phải phản ứng thế nào.

Hai tay nắm chặt rồi lại thả lỏng, giơ lên rồi lại hạ xuống, nhưng lại không có một động tác thực tế nào, mặc cho cô dựa vào lòng mình, anh nhìn xung quanh yên tĩnh, bất lực thở dài một tiếng, “Quý Tri Duyên, cậu chơi xấu.”

 

 

Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ

Bình Luận (0)
Comment