Quý Tri Duyên nói: "Cậu đòi sống đòi chết gọi tên một cô gái."
"..."
Lâm Việt Hành nói: "Rốt cuộc là cậu hiểu tôi, hay là tôi hiểu tôi hơn? Tôi không thể nào làm ra chuyện say rượu rồi đòi sống đòi chết gọi tên người khác được."
Quý Tri Duyên vuốt tóc một cách thoải mái, "Không tin thì thôi."
Cô nói xong lại lắc đầu, "Còn nói mình là chàng trai trong sáng chưa từng yêu đương, tôi thấy cậu cũng khá lắm mà."
"Quý Tri Duyên." Lâm Việt Hành nói: "Sao ngủ một giấc dậy, danh tiếng của tôi lại thay đổi rồi? Cậu đừng có bôi nhọ tôui."
Nói đến đây, Quý Tri Duyên đứng dậy, "Cậu mau dậy đi, mẹ tôi sắp dậy rồi, nhìn thấy cậu ở đây thì khó giải thích lắm."
"Giải thích gì chứ, chúng ta là quan hệ có gì mà khổng thể giải thích rõ ràng." Anh nói thì nói vậy, nhưng vẫn nhanh chóng đứng dậy.
Đứng dậy rời khỏi ghế sô pha, Quý Tri Duyên đẩy anh ra ngoài, nhưng chưa đến cửa thì bị một giọng nói gọi lại, "Tiểu Duyên, con đang làm gì vậy?"
Quý Tri Duyên giật mình, nhanh chóng quay đầu lại, nhìn Trịnh Di đang đi ra nói: "Mẹ, sao mẹ dậy sớm vậy?"
"Không phải bị con làm ồn à? Hơn nữa, con nghĩ mẹ không biết động tĩnh đêm qua của con à?" Trịnh Di nhìn Lâm Việt Hành phía sau, nói: "Con còn chưa kết hôn, dẫn người ta về nhà qua đêm có phải không tốt lắm không, mẹ cũng không phải là người cổ hủ, nhưng khách sạn bên ngoài nhiều như vậy, đến đó không tốt hơn sao?"
"Mẹ." Quý Tri Duyên đành phải kéo Lâm Việt Hành lại, "Tối qua cậu ấy say rượu, con không biết mật mã khóa nhà cậu ấy, nên đưa cậu ấy về đây, cậu ấy ngủ trên ghế sô pha cả đêm."
Lâm Việt Hành cũng giải thích: "Vâng ạ, dì, tối qua con say rượu, làm phiền dì rồi."
Trịnh Di cười: "Các con cũng không còn nhỏ nữa, có cách sống của người trẻ tuổi, mẹ cũng không tiện quản. Nhưng mà Tiểu Duyên, người ta đã ở đây một đêm rồi, con cũng phải có chút lòng hiếu khách chứ, trời còn chưa sáng đã gọi người ta dậy. Đi làm bữa sáng, để người ta ăn cơm xong rồi hãy đi."
Quý Tri Duyên: "Cậu ấy chắc không muốn ăn cơm ở đây đâu. Cậu ấy còn phải về đi làm."
Lâm Việt Hành cúi đầu nhìn cô, "Cậu không phải là sếp của tôi sao, hôm nay cậu sắp xếp công việc cho tôi rồi à?"
Cô quay đầu lại, nhỏ giọng nói: "Cậu cứ về nhà không được sao? Còn thật sự muốn ăn cơm ở đây à?"
"Tiểu Duyên, con hơi bất lịch sự rồi đấy." Trịnh Di nhìn Lâm Việt Hành, "Con ngồi một lát, ăn sáng xong rồi hãy đi."
"Không cần đâu dì, con về trước đây, tối qua làm ồn đến dì, thật sự xin lỗi, hôm nào con sẽ đến nhà thăm dì." Lâm Việt Hành lịch sự nói.
"Không mất bao nhiêu thời gian đâu, con đã nói vậy rồi, chúng ta nhất định phải giữ con lại ăn sáng xong rồi hãy đi." Trịnh Di nói: "Tiểu Duyên, cùng mẹ chuẩn bị bữa sáng, rồi gọi anh con dậy."
Trịnh Di nói xong liền đi vào phòng tắm, không cho cô cơ hội từ chối.
Quý Tri Duyên biết tính tình của mẹ mình, nhà anh chỉ ở đối diện thôi, tại sao cứ phải ăn sáng ở nhà cô chứ!!
Cô nói: "Con biết rồi."
Cô kéo tay áo Lâm Việt Hành, suy nghĩ một chút rồi buông ra nói: "Cậu có muốn về nhà tắm rửa rồi hãy qua ăn sáng không? Không lẽ tắm ở nhà tôi à?"
"..."
"Không có ý định đó." Anh nói: "Tôi về trước, lát nữa qua."
Quý Tri Duyên nói: "Tối qua Tôn Dạng ném cậu cho tôi, tôi nên để cậu ngủ ở hành lang cả đêm, tối qua hầu hạ cậu, sáng nay còn phải làm bữa sáng cho cậu nữa. Cậu chỉ vì chút chuyện vặt vãnh mà uống say đến thế."
"Chút chuyện vặt vãnh?" Lâm Việt Hành nhướn mày, lặp lại mấy chữ này, nói: "Vậy thật sự xin lỗi, nếu cậu muốn tính toán rõ ràng với tôi như vậy, tôi sẽ trả lại ân tình này cho cậu. Dù sao, chúng ta vốn không nên có bất kỳ mối quan hệ nào nữa."
Giọng điệu này của anh, Quý Tri Duyên nghe rất khó chịu, trước đám cưới của Thịnh Lễ cũng vậy, mấy ngày Giang Tri Cảnh đến tìm cô, anh cũng không muốn nói chuyện với cô, ngày đám cưới của Thịnh Lễ thì như không nhìn thấy cô vậy, thậm chí còn lịch sự và lạnh nhạt nói "Xin lỗi".
Quan hệ của họ cũng không gọi là thân thiết, nhưng cũng không đến mức quen biết nhau nhiều năm như vậy, lại còn làm việc chung một thời gian, dù là đồng nghiệp anh cũng không cần phải lạnh lùng như vậy chứ? Cô có chọc giận anh đâu?
Cô nói thẳng: "Tôi cần cậu trả lại cái gì cho tôi? Tôi chỉ hy vọng chúng ta có thể bình thường một chút, cậu cứ như trước đây không được sao? Dù cậu không thích tôi thì cũng không cần phải lạnh nhạt như vậy chứ? Nhìn thấy tôi như không nhìn thấy vậy."
"Vậy cậu muốn tôi phải làm sao?" Anh hít sâu một hơi, hốc mắt hơi đỏ lên, chậm rãi tiến lại gần cô, "Cứ như trước đây, tôi sống không thoải mái ngày nào, tôi chỉ muốn bản thân mình thoải mái hơn một chút thôi."
Nói xong anh liền quay đầu bỏ đi.
Quý Tri Duyên kìm nén cơn tức giận trong lòng, cảm thấy không cần thiết, không đáng để tức giận với anh. Anh đã nói vậy rồi thì cứ coi như người xa lạ đi. Cùng lắm thì mỗi ngày cứ làm việc công thôi.
Tức giận thì tức giận, ăn vẫn phải ăn, làm xong bữa sáng, Quý Ngôn cũng tỉnh dậy, dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi cô, [Người đối diện về rồi à?]
Quý Tri Duyên không có biểu cảm gì, [Kệ cậu ta đi, ngồi xuống ăn sáng đi.]
Quý Ngôn cười: [Sao vẫn chưa vui vẻ vậy? Có chút cáu kỉnh đấy, đã bao lâu rồi không nổi cáu rồi.]
[Anh!] Quý Tri Duyên, [Em không tức giận, không phải ai cũng đáng để em tức giận.]
Cô nói xong liền bưng đồ ăn lên bàn, Trịnh Di đi ra nhìn cô, "Bạn học của con đâu?"
Quý Tri Duyên nói: "Về rồi."
"Đi gọi cậu ấy lại đây, đã nói là mời cậu ấy ăn sáng rồi mà."
Quý Tri Duyên nói: "Nói rồi thì sao? Mẹ còn nói sẽ cùng con làm bữa sáng nữa, rửa mặt một cái, người đã không thấy đâu rồi."
"..."
"Sao con lại có thành kiến lớn với bạn học của con vậy." Trịnh Di nói: "Mẹ lại rất thích cậu ấy, người ta đẹp trai, cũng lễ phép, con đối xử với người ta tử tế một chút. Đi gọi cậu ấy qua đây."
Quý Tri Duyên thở dài một hơi, "Con biết rồi."
Cô đứng dậy mở cửa, đứng ở cửa đối diện, vừa định gõ cửa, cửa đối diện mở ra.
Một mùi hương hoa dành dành thoang thoảng phả vào mặt, anh vừa tắm xong, tóc còn chưa khô hẳn, hơi ướt rủ xuống trước trán, thay một bộ quần áo sạch sẽ. Một bộ đồ mặc ở nhà màu xám.
Hai người nhìn nhau, Quý Tri Duyên nói: "Mẹ tôi gọi cậu qua ăn."
Anh im lặng một lúc lâu mới đáp: "Ừ."
Mà Quý Tri Duyên ở đối diện đã quay về rồi.
Lâm Việt Hành đi vào, Trịnh Di chào đón, "Mau đến ngồi đi, ngồi cạnh Tiểu Duyên."
Sau khi anh ngồi xuống, mỉm cười lịch sự: "Từ hôm qua đến giờ, con làm phiền mọi người hai lần rồi."
"Làm phiền gì chứ, chị của con cũng thường xuyên chăm sóc Tiểu Duyên nhà ta mà." Trịnh Di nói: "Đã là hàng xóm đối diện rồi, sau này rảnh rỗi thì qua nhà ăn cơm nhé, biết chưa?"
"Vâng." Lâm Việt Hành nói.
Quý Tri Duyên liếc nhìn anh, không nói gì.
Trịnh Di gọi cô, "Tiểu Duyên, rót cho Tiểu Lâm một ly nước ép."
Quý Tri Duyên nghe xong tuy có chút không tình nguyện nhưng vẫn làm theo, rót đầy nước ép vào ly của Lâm Việt Hành, cũng không nói gì.
Trịnh Di cười nói: "Con bé này."
Bữa cơm này, Quý Tri Duyên không nói gì, may mà hôm nay cô không phải đi làm, cũng không phải đối mặt với anh, Lâm Việt Hành ăn xong cảm ơn rồi đi về, suốt cả quá trình hai người không hề giao tiếp gì.
Sau khi anh đi, Trịnh Di còn mắng cô, nói cô bất lịch sự.
Lâm Việt Hành rời khỏi nhà cô, thay quần áo rồi đi ra ngoài, bận rộn xong thì gọi điện thoại cho Tôn Dạng, lúc họ gặp nhau thì đã là buổi tối, Tôn Dạng hẹn anh ở một quán bar.
Không khí trong quán bar quá ồn ào, đây không phải là quán bar yên tĩnh, nên có rất nhiều người, tìm thấy anh ta Lâm Việt Hành chỉ muốn kéo anh đi, nhưng lại bị Tôn Dạng kéo ngồi xuống.
"Cậu ngồi xuống đi!" Tôn Dạng chỉ vào cô gái xinh đẹp đang nhảy phía trước, cô gái ăn mặc rất hở hang, áo hai dây và quần short, uốn éo cơ thể trên sân khấu, khoe trọn vóc dáng đẹp.
Anh ta nói: "Cậu nhìn xem, nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, cậu cứ chọn một người đi chơi với cậu một đêm, với điều kiện của cậu thứ không thiếu nhất chính là gái đẹp, cậu biết không? Cậu tự nhốt mình trong đó, cậu nói xem có ích gì?"
Lâm Việt Hành nhíu mày nhìn anh ta, "Bớt làm mấy chuyện nhạt nhẽo đi, tôi còn chưa tính sổ với cậu, ai bảo cậu tối qua ném tôi cho Quý Tri Duyên?"
"Sao thế?" Tôn Dạng khoác vai anh ngồi bên cạnh, "Quý Tri Duyên nói cậu à?"
"Cậu làm tôi mất mặt lắm biết không?" Lâm Việt Hành nói: "Tôi vốn định rời đi một cách đường hoàng, ai ngờ tối qua tôi nói nhảm cái gì."
"Chậc." Tôn Dạng xua tay, "Đó là do cậu không đàng hoàng. Cứ nắm tay người ta không buông. Vậy tôi có thể làm gì? Coi như cậu đang mơ, thỏa mãn cậu một chút thôi, nhỡ đâu Quý Tri Duyên kết hôn rồi thì ngay cả gặp cậu ấy cũng là điều xa xỉ."
Lâm Việt Hành nghe xong liền gọi một ly rượu, từ từ uống, "Tôi tính chuyển nhà."
Tôn Dạng ngẩn người, "Thật hay giả vậy? Căn nhà đó cậu mới ở được mấy tháng? Hay là cậu cho tôi ở, tôi giúp cậu tìm nhà."
Lâm Việt Hành nhìn anh ta, cho anh ta một ánh mắt tự hiểu.
Anh tiếp tục nói: "Sáng nay cậu ấy nói với tôi tôi nói rất nhiều chuyện tình cảm, chỉ là không biết nói gì. Có vài chuyện, không cần thiết phải để cậu ấy biết."
Tôn Dạng gãi đầu, "Có lẽ cậu cũng không nói gì đâu? Tối qua tôi nói với cậu ấy cậu say rượu vì thất tình… Cậu ấy tưởng cậu có bạn gái mới như vậy…"
Lâm Việt Hành nhìn anh ta với vẻ mặt không mấy thiện cảm, "Cậu bị gì à? Ai bảo cậu bịa ra bạn gái cho tôi?"
"Tôi cũng chỉ muốn giúp cậu lấy lại chút mặt mũi thôi. Người ta sắp kết hôn với đối tượng xem mắt rồi, còn cậu thì sao? Thích cậu ấy nhiều năm như vậy được cái gì, ít nhất cũng đừng để cậu ấy tưởng cậu vẫn còn thích cậu ấy, dù sao sau này hai người cũng không còn liên quan gì nữa." Tôn Dạng nói rất có lý.
Lâm Việt Hành nhắm mắt lại, "Tôi cần những thứ này sao?"
Tôn Dạng an ủi anh, "Dù sao thì, để cậu ấy tưởng cậu không thích cậu ấy vẫn hơn là để cậu ấy tưởng cậu vẫn còn thích cậu ấy đúng không? Nếu cậu ấy không thích cậu, cậu cứ mãi thích cậu ấy, đối với cậu ấy mà nói cũng là một loại áp lực, chi bằng thôi đi. Dù sao sau này cậu cũng sẽ không có bất kỳ mối quan hệ nào với cậu ấy nữa."
Lâm Việt Hành không đáp lời, cúi đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu, tửu lượng của anh không tệ, chỉ là tối qua uống quá nhiều.
Anh không thể tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì mà đối mặt với cô.
Càng không thể, với danh nghĩa "bạn bè" mà nhìn cô tổ chức hôn lễ, kết hôn.
Anh ghét nhất quan hệ mập mờ giữa nam nữ kết thúc bằng tình bạn, nhìn thì có vẻ rộng lượng. Thật ra, không thì một người đau khổ, không thì cả hai người đều đau khổ. Anh thà cả đời không gặp lại cô, cũng không muốn làm bạn.
Anh thích một người quang minh lỗi lạc, luôn luôn chỉ đối mặt với tình cảm của mình một cách thẳng thắn, dù là rời đi hay là tiến thêm một bước để ở bên nhau, anh đều như vậy. Không thể giả vờ không thích, không quan tâm.
Ngày hôm sau, vì có buổi chụp hình, Quý Tri Duyên vẫn gửi tin nhắn Wechat cho anh, là tin nhắn công việc.
Hôm nay chỉ có hai người họ chụp hình, là một bộ ảnh quảng cáo trong studio.
Trong quá trình chụp, ngoài những giao tiếp cần thiết cho công việc, hai người không nói chuyện nhiều, cô ghét nhất là mang chuyện riêng tư vào công việc, làm gì cũng đừng ảnh hưởng đến công việc, đây là điều cơ bản nhất.
Chụp xong ở bên trong, chuyển sang ngoại cảnh, Quý Tri Duyên mặc váy, buổi chụp hình cần phải đi đến một nơi cao, cô tìm thấy một ngọn núi giả trong công viên, Lâm Việt Hành nhìn động tác chậm chạp của cô, cuối cùng cũng nhắc cô một câu, "Đi bên trái."
"Tại sao phải đi bên trái?" Quý Tri Duyên nói.
"Vì bên phải khó đi, còn tại sao nữa?" Anh nói, "Cậu sẽ ngã xuống đấy."
"Cậu còn có thể tiên tri trước được à? Tôi đi đường chưa bao giờ ngã cả." Cô khẳng định.
Lời nói không thể nói trước được, đó là lần đầu tiên Quý Tri Duyên biết.
Vừa dứt lời, cô liền trượt chân ngã xuống, hai chân quỳ xuống đất, những viên đá nhỏ dưới đất đâm vào bắp chân, may mà không cao, nếu không chân cô sẽ bị tàn phế mất.
Dù đau đến vậy, cô vẫn cắn răng không kêu lên tiếng nào.
Coi như cô xui xẻo.
Lâm Việt Hành đang loay hoay với máy ảnh, nghe thấy động tĩnh, nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô ngã xuống, chạy nhanh đến, "Cậu sao rồi?"
Quý Tri Duyên khó chịu nói: "Còn sao nữa? Không phải cậu đã thấy rồi sao?"
"Cậu nổi nóng cái gì, thứ làm cậu ngã là ngọn núi giả chứ không phải tôi." Anh nhẹ nhàng vén bắp chân của cô lên, nhìn kỹ, "Chảy máu rồi. Đến bệnh viện thôi."
Quý Tri Duyên suýt nữa thì không biết nói gì vì giọng điệu này của anh, phản ứng lại mới nói: "Cậu không cần giả vờ quan tâm, hồi nhỏ tôi bị thương còn nặng hơn thế này nữa, chút này không làm tôi có sao đâu."
Lâm Việt Hành thở dài, "Tôi giả vờ làm gì?"
Anh đỡ Quý Tri Duyên dậy, "Nếu tôi thật sự giả vờ, thì ngay cả đến xem tôi cũng sẽ cảm thấy lãng phí thời gian."
Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ