"..."
Quý Tri Duyên nói: "Tôi nói là về công việc, còn cậu chuyển nhà là chuyện của cậu, không liên quan đến tôi."
Lâm Việt Hành nằm xuống tiện tay bóc một quả quýt, nhét vào miệng: "Đúng là không liên quan đến cậu, nên tôi lại không muốn chuyển nữa."
"Vậy căn nhà cậu đã tìm được thì sao? Bỏ trống không ở nữa à?" Quý Tri Duyên nói.
"Ừm, bỏ trống, tôi bình thường có chút sở thích nhỏ, thích mua nhà." Anh nói.
Quý Tri Duyên nói: "Vẫn là cậu giỏi, cậu cứ từ từ ăn, tôi về trước đây."
Lâm Việt Hành cũng không nhìn cô, giọng điệu thoải mái vẫy tay về phía cô: "Nhớ đóng cửa."
Quý Tri Duyên ra khỏi cửa, thốt ra hai chữ: "Mắc bệnh."
"Có cần phải vui vẻ như vậy không? Thật là hả hê."
Hai ngày sau, chân Quý Tri Duyên dần hồi phục, không có vấn đề gì lớn, cô cũng tiếp tục công việc. Lần quay phim này ở một quán cà phê, quay video hợp tác cùng những blogger khác.
Lâm Việt Hành hai ngày nay không đi cùng cô, hình như anh đi nhận việc khác. Ngoài việc quay phim cho cô, anh cũng có công việc riêng của mình. Quý Tri Duyên chỉ biết anh chụp đủ thứ, cái gì cũng chụp được, ảnh chân dung, video, quảng cáo, phong cảnh. Nhưng chủ yếu vẫn là chân dung và phong cảnh.
Nghe Sầm Du nói trước đây anh còn là nhiếp ảnh gia ký hợp đồng với một nền tảng nhiếp ảnh rất lớn, chuyên chụp ảnh phong cảnh nhân văn. Thời đại học thường xuyên chạy khắp nơi trong nước, sau khi tốt nghiệp lại càng đi nhiều nước trên thế giới. Đạt được rất nhiều giải thưởng nhiếp ảnh.
Nhìn thấy anh, Quý Tri Duyên có thể ngửi thấy mùi vị của tự do trên người anh, đó là một phần mà cô rất khao khát trong lòng.
Kết thúc một ngày làm việc, lúc về đến nhà đã sáu giờ tối, cô vừa về đến nhà đã thấy cửa nhà mở toang, vào trong phòng khách không thấy ai, cô gọi: "Mẹ!!"
Không đợi được Trịnh Di lại thấy Lâm Việt Hành từ phòng tắm nhà cô đi ra, cô sững người, hỏi: "Sao lại là cậu?"
Lâm Việt Hành đưa dụng cụ trên tay cho cô xem: "Rõ ràng là tôi đến nhà cậu làm việc."
"Mẹ tôi đâu?"
Anh chỉ vào cửa phòng: "Bên trong đang gọi điện thoại."
"Vậy sao cậu lại đến nhà tôi làm việc?" Cô nói: "Ống nước lại bị tắc à?"
Lâm Việt Hành đến gần cô: "Không phải, giúp dì lắp đặt đồ, cậu có thể hiểu chuyện chút, rót cho tôi cốc nước không?"
"..."
Quý Tri Duyên hỏi: "Cậu uống gì?"
"Nước khoáng là được."
Cô lấy một chai nước khoáng trong tủ lạnh đưa cho anh, thấy anh ung dung ngồi trên ghế sofa, cứ như ở nhà mình, nói: "Cậu cũng tự nhiên thật đấy."
"Dì nói cứ coi như ở nhà." Lâm Việt Hành nhếch khóe miệng. "Cậu nói xem, tôi còn khách sáo làm gì nữa?"
"Mẹ tôi nói khách sáo thôi." Quý Tri Duyên liếc nhìn cơm trên bàn nói: "Đây là mẹ tôi nấu à?"
"Ừm, tôi có phụ một tay." Anh nói.
"Mẹ tôi bình thường rất ít khi nấu cơm cho chúng tôi ăn, ở nhà cơ bản đều là anh trai tôi nấu cơm, tôi cũng thỉnh thoảng nấu. Cậu thật có phúc."
Lâm Việt Hành nghe xong đắc ý nói: "Thì sao nào? Ai bảo tôi được người ta yêu quý chứ?"
"..."
Quý Tri Duyên nhắc nhở: "Nhưng cậu cẩn thận đấy, mẹ tôi sống đến giờ, cơ bản không vào bếp, nên cơm bà ấy nấu chỉ có thể nói là nếu may mắn thì còn nuốt trôi được, nếu không thì cậu cứ nuốt xuống, đừng nhai, tránh mất lịch sự biết không?"
Lâm Việt Hành không để tâm nói: "Tôi chỉ là đến ăn ké, còn gì để kén chọn nữa? Nhưng dì nói, bảo tôi không có việc gì thì đến ăn cơm, nói cậu rảnh thì cậu nấu."
Anh lại nhấn mạnh một câu: "Nấu cho, tôi, ăn."
Quý Tri Duyên cạn lời: "Cậu không thấy ngại à? Tôi không rảnh đâu."
"Ồ." Lâm Việt Hành uống một ngụm nước rồi nói: "Vậy thì đợi cậu có thời gian, dù sao chúng ta cũng có rất nhiều thời gian."
Quý Tri Duyên gượng cười với anh: "Tôi nghĩ tôi không rảnh như cậu đâu, cậu muốn đến nhà tôi ăn cơm như vậy, thì bếp nhà tôi mở cửa miễn phí cho cậu, hoan nghênh cậu đến thường xuyên."
Tưởng anh sẽ không trả lời, ai ngờ anh lại thật sự coi là thật, nói: "Được, cậu nói rồi đấy, tôi sẽ nhớ kỹ."
"..."
Lúc này Trịnh Di vừa lúc đi ra, gọi Quý Tri Duyên: "Con về khi nào vậy? Về thì ăn cơm đi, anh con tối nay tăng ca, hôm nay chỉ có ba chúng ta ăn."
"Mẹ." Quý Tri Duyên đứng dậy. "Mẹ gọi điện thoại cho ai mà lâu vậy?"
Trịnh Di cười: "Con quản nhiều vậy? Mẹ còn không có quyền riêng tư nữa à?"
"Ăn cơm thôiTiểu Lâm, ngồi xuống nhanh lên." Trịnh Di nói thêm.
Lâm Việt Hành: "Vâng, dì."
Trong lúc ăn cơm, Trịnh Di nói chuyện với Lâm Việt Hành, Quý Tri Duyên nhíu mày: "Mẹ, mẹ điều tra hộ khẩu người ta à? Hỏi nhiều thế."
"Mẹ hỏi cũng không được à?" Trịnh Di nói: "Hơn nữa, trước đây Sầm Du cũng thường xuyên đến nhà chúng ta ăn cơm, nó là em trai của Sầm Du chẳng phải đều là người nhà sao?"
"Tiểu Lâm à, ở đối diện thì sau này nhất định phải thường xuyên đến chơi, chỉ cần ở nhà có người, con cứ đến chơi." Trịnh Di nói: "Con là nhiếp ảnh gia đúng không?"
"Vâng, dì." Lâm Việt Hành nói: "Con chỉ chơi thôi, coi như sở thích."
Quý Tri Duyên không khỏi nói: "Cậu cũng khiêm tốn thật đấy."
Trịnh Di liếc nhìn Quý Tri Duyên nói: "Hôm nào chụp cho chúng ta vài bức ảnh, Tiểu Duyên còn có A Ngôn nhà chúng ta, ba người chúng ta chụp ảnh gia đình."
Lâm Việt Hành còn chưa kịp trả lời, Quý Tri Duyên đã nói trước: "Ba người chúng ta thì tính là ảnh gia đình gì, chúng ta là một nhà bốn người, còn thiếu một người, không chụp được ảnh gia đình."
Trịnh Di đặt đũa xuống: "Nhà chúng ta bây giờ chỉ có ba người, sau này có thêm người, cũng là con với anh con kết hôn, nếu không sẽ không có ai xuất hiện nữa."
"Bố con sẽ quay lại." Quý Tri Duyên thờ ơ nói.
"Vậy thì con cứ từ từ đợi đi." Trịnh Di gắp thức ăn cho Lâm Việt Hành. "Nào, ăn nhiều vào."
Quý Tri Duyên không nói gì, cũng không ăn thêm nữa, đợi ăn xong, Trịnh Di tự dọn bát đũa, nhắc nhở cô: "Nói chuyện với Tiểu Lâm một lát, mẹ dọn dẹp."
"Là mẹ gọi cậu ấy đến chứ không phải con gọi, mẹ thích thì mẹ tự nói chuyện với cậu ấy, con rửa bát là được rồi." Quý Tri Duyên nói.
Trịnh Di nhỏ giọng cảnh cáo: "Con đừng có giận dỗi, hôm nay nó đến thăm mẹ, mua rất nhiều đồ vì lần trước đã làm phiền chúng ta, người ta đặc biệt đến nhà xin lỗi. Còn giúp nhà chúng ta lắp đặt đồ. Con phải tiếp đón người ta cho tốt, đừng có càng sống càng thụt lùi."
Quý Tri Duyên nói: "Con biết rồi."
Cô đi đến bên cạnh Lâm Việt Hành: "Cậu ngồi một lát đi, tôi cắt hoa quả cho cậu."
"Ừm." Anh nói.
Vài phút sau, cô đưa hoa quả cho anh, ngồi bên cạnh anh: "Cậu không có gì muốn hỏi sao?"
"Tôi không hỏi nhiều chuyện nhà người khác." Anh nói.
Quý Tri Duyên cười: "Tôi cũng không định nói chuyện này, vừa nãy xin lỗi cậu nhé, cậu đến nhà tôi ăn cơm còn làm cậu khó xử. Tôi với mẹ tôi bình thường quan hệ rất tốt."
"Nhìn là biết." Lâm Việt Hành nói: "Nhưng mà dì nấu ăn thật sự khiến người ta ăn ngon miệng, tôi ăn tận mấy bát cơm."
"Mẹ tôi nấu ăn rất mặn nên tôi với anh trai tôi không bao giờ cho bà ấy vào bếp." Quý Tri Duyên nói: "Trước đây lúc bố tôi còn ở nhà luôn là bố tôi nấu cơm, bố tôi nấu ăn mới ngon, hơn nữa cái gì cũng nấu được, hồi nhỏ còn thay đổi cách nấu cho tôi với anh trai tôi ăn..."
Cô dừng lại không nói tiếp, một lúc sau, trong tầm mắt xuất hiện một tấm vé, cô cúi đầu nói: "Cái gì đây?"
Lâm Việt Hành nói: "Tự xem đi."
Quý Tri Duyên nhận lấy: "Triển lãm ảnh? Cậu đưa tôi cái này làm gì?"
"Ban đầu, nghĩ là với tư cách là nhiếp ảnh gia của cậu, cậu đương nhiên phải đến triển lãm xem ảnh tôi chụp, nhưng bây giờ hình như chỉ có thể dùng để dỗ cậu vui vẻ." Anh nói: "Vậy cậu nể mặt đến đi, vé này rất khó kiếm, không mở cửa cho công chúng, có tiền cũng chưa chắc mua được, tôi đây là mở cửa sau cho cậu. Không đi chắc chắn sẽ hối hận."
Quý Tri Duyên nhanh chóng nhận lấy: "Đi chứ, sao lại không đi, được tặng free mà."
Lâm Việt Hành khẽ cười: "Giá phải trả để dỗ cậu vui vẻ cũng khá lớn đấy."
"Cậu mang theo người chẳng phải là định đưa cho tôi sao?"
"Ai nói?" Anh nói: "Tôi đã do dự một lúc đấy. Đây không phải là thấy cậu không vui, mới lập tức lấy ra sao."
"Là cậu sợ tôi không vui, hay là sợ con gái khóc cậu không biết làm sao?"
Lâm Việt Hành thản nhiên nói: "Ai biết được."
Im lặng vài giây, Quý Tri Duyên nói: "Vậy ngày mai tôi tự đi xem, vừa hay đi giải khuây."
"Ai nói cậu đi một mình?" Lâm Việt Hành nói: "Đương nhiên tôi cũng phải đi."
"Cậu không phải rất bận sao?" Cô nói.
"Chuyện này chẳng phải nằm trong phạm vi công việc của tôi sao?" Anh nói.
"Được rồi." Quý Tri Duyên nói: "Vậy cậu về đi, tôi không tiễn khách nữa."
"Thật là bất lịch sự." Anh đứng dậy, không nói nhiều, chào Trịnh Di một tiếng rồi đi.
Quý Tri Duyên vẫn đang xem vé, Lâm Việt Hành về nhà tắm rửa, nhận được điện thoại của Tôn Dạng nghe máy nói: "Sao thế?"
"Ngày mai ra ngoài chơi, anh đây dẫn cậu đi tiêu khiển!! Đã hẹn cho cậu mấy em gái rồi, mới 20 tuổi, sinh viên đại học trẻ trung năng động."
Anh bật cười nói: "Cậu cút đi, đừng có trêu chọc sinh viên nữa được không?"
"Sao vậy, thiếu nữ tuổi 20 cậu không thích à?" Tôn Dạng nói.
Lâm Việt Hành ngồi trên ghế sofa nói: "Tôi thích kiểu nào cậu không rõ à?"
"Vậy cậu hết hy vọng rồi, cậu cứ đợi Quý Tri Duyên ly hôn à?" Anh ta nói.
"Ồ, quên nói với cậu rồi, cậu ấy không kết hôn nữa, đã đá người ta rồi." Lâm Việt Hành vui vẻ nói.
"Tại sao? Vậy mà cậu ấy cười vui vẻ như vậy." Tôn Dạng nói: "Như một đóa hoa, tôi chưa từng thấy cậu ấy cười như vậy."
"Còn nói nữa, chính là cậu cứ tẩy não tôi." Lâm Việt Hành nói: "Dù sao tôi cũng không muốn quản nhiều như vậy, tôi chỉ muốn làm những việc tôi muốn làm."
"Cậu chẳng phải chỉ muốn ở bên cậu ấy sao? Đã nói rất nhiều lần rồi, cậu đừng có tỏ tình với cậu ấy nữa, thật sự đừng làm chuyện đó, bị một người từ chối hai lần rất mất mặt!! Cậu mà là người bình thường thì cũng thôi, cậu là Lâm Việt Hành!! Cậu cho tôi chút tự tôn của trai đẹp được không?" Tôn Dạng nói.
Lâm Việt Hành không để tâm nói: "Tôi không thấy bị từ chối là chuyện gì mất mặt, hơn nữa, tôi có tính toán của mình, ngày mai, tôi muốn hẹn hò với Quý Tri Duyên, vì vậy cậu có việc cũng được, không có việc cũng được, đừng gọi điện thoại cho tôi, hiểu không?"
"Vậy cậu bỏ mặc tôi à? Hơn nữa, Quý Tri Duyên sao lại hẹn hò với cậu? Cô ấy bị ma nhập à?"
Lâm Việt Hành nhíu mày, khó chịu nói: "Biết nói chuyện không?"
Tôn Dạng tiếp tục nói: "Nghe giọng điệu đắc ý của cậu này, người ta chỉ cắt đứt liên lạc với đối tượng xem mắt mà cậu đã đắc ý như vậy, hôm nào cậu ấy mà ở bên cậu thì đúng là chuyện kinh dị của năm!!"
"Ồ, vậy thì cậu cứ đợi mà bị dọa đi." Anh cười một tiếng: "Thôi cúp máy đây, ngủ sớm dậy sớm, mai còn đi hẹn hò."
Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ