Ô Che Nắng - Mang Mang Bất Mang

Chương 35

Động tác của Lâm Việt Hành dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, "Nghĩ đến tôi?"

"Nghĩ đến tôi cái gì?" Anh nói: "Tôi đang ở trước mặt cậu mà cậu còn nghĩ đến tôi?"

Quý Tri Duyên suy nghĩ một hồi, vẫn chưa nghĩ ra nên đáp lại thế nào, bây giờ cô cũng không muốn nhắc lại chuyện lúc đó, sự im lặng của cô như kích thích Lâm Việt Hành, anh từng bước dồn ép, "Cậu nói đi, cậu nghĩ đến tôi cái gì?"

"Tôi... tôi đang nghĩ cậu lớn như vậy rồi đã từng khóc chưa?" Cô nói.

"Cậu hỏi cái gì vậy? Sao tôi lại khóc, trước giờ chưa bao giờ rơi nước mắt càng không biết đó là cảm giác gì." Anh nói.

"..."

Hai người im lặng một lúc, Lâm Việt Hành nói: "Thôi được rồi, ra ngoài bôi thuốc cho cậu."

"Ồ."

Anh nắm cổ tay cô, không chạm vào vết thương, dẫn cô ra ngoài, liếc mắt nhìn Tôn Dạng đang ngồi trên ghế sofa, "Nhường chỗ."

Tôn Dạng nhìn sang, "Hai người ra ngoài còn nắm tay à?"

"Tay tôi bị bỏng." Quý Tri Duyên nói.

"Hả? Cậu không sao chứ?" Thôi Nhiễm nghe thấy liền đứng dậy nói.

"Không sao, bôi chút thuốc mỡ là được." Quý Tri Duyên nói: "Tủ ở cửa bên kia có hộp thuốc, lấy giúp tớ với."

"Ồ ồ, được." Thôi Nhiễm nhanh chóng đi qua.

Cô tới tủ thuốc lấy hợp thuốc đưa qua, Lâm Việt Hành tìm được thuốc mỡ trị bỏng bên trong, mở ra nhẹ nhàng bôi lên vết thương, lại thổi nhẹ một cái, "Đau không?"

Câu hỏi vừa dứt, cửa được mở ra, Quý Ngôn đi vào, phía sau còn có Sầm Du, hai người một trước một sau cùng nhau đi vào, Sầm Du nói: "Tiểu Duyên đâu?"

Quý Tri Duyên nghe thấy tiếng, "Tớ ở đây."

Quý Ngôn đi tới nhìn cô, dùng ngôn ngữ ký hiệu [Tay làm sao vậy?]

[Bị bỏng.]

Sầm Du cũng đi tới, nhìn Lâm Việt Hành đang bôi thuốc cho cô, trêu chọc: "Ồ, chàng trai nhà chúng ta hôm nay chu đáo vậy? Tiểu Duyên không sao chứ?"

Quý Ngôn nhìn chằm chằm vào tay Quý Tri Duyên.

Lâm Việt Hành không ngừng động tác, đáp lại một câu: "Cậu ấy không sao, sắp bôi xong rồi."

Quý Tri Duyên ngồi đó chỉ cảm thấy mình bị rất nhiều người vây xem, chỉ là một vết thương nhỏ như vậy, thật sự không đáng để mọi người đều nhìn cô, cô nói: "Ừm... mọi người đừng nhìn tôi nữa, ngồi xem tivi đi? Hoặc là nói chuyện phiếm, tôi sắp bôi xong rồi."

Sầm Du cười, Lâm Việt Hành nói: "Chị đến tìm cậu ấy hay là tìm em?"

"Chị gọi điện cho em mà em không nghe máy nên chị gọi cho Tiểu Duyên, cậu ấy nói em ở đây, nhà cậu ấy hôm nay khá náo nhiệt, gọi chị đến ăn cơm thì chị liền đến thôi, vừa hay ngày mai thứ bảy, được nghỉ. Chị cùng Quý Ngôn đến đây." Sầm Du nói: "Vậy tất cả mọi người đều ở đây, cơm nấu xong chưa? Tôi sắp chết đói rồi."

Quý Tri Duyên chỉ vào bếp với Quý Ngôn, Quý Ngôn vừa chuẩn bị đi. Ánh mắt lại vô thức liếc sang phía Lâm Việt Hành, anh đang nắm tay Quý Tri Duyên, nhẹ nhàng thổi, biểu cảm và động tác của anh, Quý Ngôn nhìn mà thấy hơi khó chịu.

Thằng nhóc này.

Anh đặt đồ xuống, đi vào bếp.

Tôn Dạng tiếp lời, chỉ vào Lâm Việt Hành, "Bữa tối hôm nay của chúng ta đều do cậu ấy nấu."

Sầm Du nhìn anh, nói đùa: "Ồ, cần gì phải siêng năng vậy? Muốn làm con rể nhà này à?"

"..."

Cô vốn chỉ nói đùa, nhưng lại khiến những người khác im lặng.

Quý Tri Duyên định rụt tay lại, bị Lâm Việt Hành nắm lại, "Cựa quậy cái gì? Chưa bôi xong. Cậu muốn để lại sẹo à?"

"..."

Sầm Du ngồi xuống, Tôn Dạng lập tức lại gần, "Chị, ngày mai đón giao thừa cùng em nhé."

"Tôn Dạng, trước khi tôi đứng dậy, bỏ cái móng heo của cậu ra khỏi tay chị ấy." Lâm Việt Hành cảnh cáo.

Tôn Dạng im lặng, "Làm gì vậy? Cô ấy là chị cậu thì cũng là chị tôi, tôi khoác tay chị gái thì sao?"

"Cậu bớt đi." Anh nói.

"Đúng." Thôi Nhiễm cũng nói: "Chị, chị đừng nghe lời Tôn Dạng, cậu ấy bây giờ không có bạn gái, cô đơn lạnh lẽo, dù thế nào cũng phải tìm một cô gái đón giao thừa cùng, chị cẩn thận đấy."

Sầm Du nói: "Vậy à, vậy mấy người định đón giao thừa cùng nhau?"

Quý Tri Duyên nói: "Tớ thì sao cũng được, chỉ là không biết đi đâu."

Sầm Du suy nghĩ một chút, "Giao thừa nhất định phải bắn pháo hoa, nhưng trong thành phố cũng không cho phép bắn. Chỉ có thể lái xe đến nơi được phép bắn pháo hoa."

Thôi Nhiễm nói: "Quảng trường Thanh Thời? Cùng nhau đếm ngược?"

Tôn Dạng nói: "Thôi đi, chỗ đó chỉ có thể thả bóng bay, hơn nữa người rất đông, rất chật chội."

"Tôi thấy, đến quán bar nhảy nhót cùng các cô gái xinh đẹp đếm ngược thì hay!"

"..."

Không ai đáp lại, Tôn Dạng ngại ngùng ho khan một tiếng.

Quý Tri Duyên suy nghĩ một hồi rồi nói: "Hay là đi biển? Vừa có thể bắn pháo hoa, lại rộng rãi, người cũng đông lại náo nhiệt."

"Được." Lâm Việt Hành nghe xong liền nhanh chóng đáp lại.

Sầm Du nói: "Này, mấy người chúng tôi phát biểu ý kiến mà không nói gì, sao Tiểu Duyên vừa nói em liền lập tức nói được, hai người cùng nhau đưa ra ý kiến à?"

Lâm Việt Hành cũng không phủ nhận, "Đúng vậy, ý kiến của chúng em trùng khớp, biết làm sao?"

Tôn Dạng nói: "Cậu ấy hai mặt, ý kiến của cậu ấy không quan trọng."

"Hai mặt?" Sầm Du còn chưa hiểu ý nghĩa là gì, Quý Ngôn đã bưng thức ăn ra, tay Quý Tri Duyên cũng đã bôi thuốc xong, Lâm Việt Hành đứng dậy giúp Quý Ngôn.

Chỉ là vừa đi đã bị Quý Ngôn liếc một cái, anh hơi sững người, vừa định nói chuyện lại thôi, anh cũng không biết ngôn ngữ ký hiệu, xem ra phải nhanh chóng đi học ngôn ngữ ký hiệu rồi.

Thức ăn được bưng lên bàn, người đông Quý Ngôn càng ít nói, đều là Quý Tri Duyên tiếp đãi mọi người, Quý Ngôn dùng ngôn ngữ ký hiệu, [Mẹ bên kia còn bận, tối nay không ăn cùng chúng ta, lát nữa anh sẽ mang cơm qua cho mẹ.]

[Được.] Quý Tri Duyên đáp lại.

Mọi người ngồi xuống, Tôn Dạng nói: "Vậy ngày mai chúng ta cùng nhau đi biển đón giao thừa?"

"Tôi không ý kiến, Tiểu Duyên ở đâu tôi ở đó." Thôi Nhiễm nói.

Sầm Du nói: "Tôi cũng không ý kiến, dù sao ngày mai tôi không có việc gì."

"Vậy anh thì sao?" Tôn Dạng nhìn sang Quý Ngôn.

Quý Ngôn dùng ngôn ngữ ký hiệu, [Mọi người cùng đi?]

Quý Tri Duyên đáp lại anh, [Ừ, hôm nay cũng khá trùng hợp, ngày mai anh không có việc gì thì đi cùng chúng em nhé?]

Cô hỏi là vì biết Quý Ngôn ngoài người nhà, anh không bao giờ đi chơi cùng ai, mặc dù biết anh rất có thể vẫn không đi, nhưng Quý Tri Duyên vẫn hỏi một câu. Cô hy vọng anh đi.

Quý Ngôn liếc nhìn Lâm Việt Hành, gật đầu.

Quý Tri Duyên cười: [Đây là lần đầu tiên anh chịu đi chơi cùng người khác.]

Sầm Du cũng hơi bất ngờ, "Thật hiếm thấy nha, có một ngày có thể đi chơi cùng anh mà không phải là làm việc."

Quý Ngôn mỉm cười, không đáp lại.

Mấy người ăn uống vui vẻ một bữa.

Ăn xong, Quý Ngôn dọn bát đũa, Quý Tri Duyên cùng Thôi Nhiễm dọn dẹp những thứ khác, Tôn Dạng hỏi: "Thôi Nhiễm, tối nay cậu về nhà à? Lát nữa tôi đưa cậu về."

"Tôi không về nhà, tôi ngủ lại nhà Tiểu Duyên."

"Vậy à?" Tôn Dạng nói: "Vậy tôi cũng ngủ nhà đối diện, ngày mai phải đi ra ngoài, tối nay tôi về cũng lằng nhằng, đi cùng mọi người cho vui."

"Cậu về đi." Lâm Việt Hành: "Tối nay Sầm Du ngủ nhà tôi."

"Vậy cũng không sao, nhà cậu nhiều phòng trống." Tôn Dạng nói: "Tôi sao cũng được."

"Tôi có sao." Lâm Việt Hành nhìn chằm chằm vào anh ta, "Tôi sợ cậu nói nhiều quá làm phiền chúng tôi."

Tôn Dạng xua tay, "Thôi được rồi, chỉ có mình tôi cô đơn lẻ loi!!"

Anh nói xong, chào tạm biệt rồi bất mãn bỏ đi.

Sầm Du nói: "Vậy chúng tôi cũng về trước, ngày mai gặp."

Quý Tri Duyên nói: "Được."

Lâm Việt Hành cuối cùng nhìn cô một cái, dặn dò: "Cẩn thận tay."

"Ừ, biết rồi." Cô mỉm cười.

Đợi mọi người đi hết, Quý Ngôn kéo áo Quý Tri Duyên, hỏi: [Em với em trai Sầm Du trước đây quan hệ tốt không?]

Quý Tri Duyên: [Bình thường, hồi đi học thì không tốt lắm, nhưng bây giờ chắc cũng coi là bình thường.]

[Cậu ấy theo đuổi em?]

[Không có.] Quý Tri Duyên vội vàng giải thích, [Chúng em không có quan hệ gì cả.]

Quý Ngôn không hỏi thêm nữa, gật đầu.

Xong xuôi, buổi tối cô và Thôi Nhiễm nằm trên giường đắp mặt nạ.

Thôi Nhiễm nói: "Vẫn là nhà cậu thoải mái, thật muốn ở luôn nhà cậu."

"Vậy cậu đến đi, cửa nhà tớ luôn mở rộng chào đón cậu." Quý Tri Duyên cười: "Vậy chi bằng cậu đi chinh phục anh trai tớ, trực tiếp làm chị dâu tớ thì tốt biết mấy."

Thôi Nhiễm nói: "Anh Quý Ngôn là người ở trên trời, chỉ có thể ngắm chứ không thể với tới, nào phải người phàm như tớ có thể theo đuổi được. Anh ấy đối xử với tớ lịch sự thân thiện đều là vì tớ là bạn cậu, nếu không với tính cách của anh ấy, ngay cả cười cũng sẽ không cười với tớ, một người đẹp trai như vậy, tớ không dám đụng vào."

"Nào có khoa trương như vậy, nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh trai tớ luôn khép kín bản thân, cũng chưa từng yêu đương, thật sự không biết sau này anh ấy sẽ thích kiểu con gái nào." Quý Tri Duyên nói.

Nói đến đây, Thôi Nhiễm nói: "Nhưng nói thật, tớ cảm thấy Lâm Việt Hành hình như vẫn còn thích cậu?"

"Tại sao lại nói như vậy." Cô hỏi.

"Chỉ là cảm giác thôi, hôm nay tay cậu bị bỏng, lúc cậu ấy bôi thuốc cho cậu rất cẩn thận, sợ làm cậu đau." Thôi Nhiễm nói: "Cảm thấy cậu ấy rất xót cậu."

Quý Tri Duyên cười: "Không biết, tớ không muốn đoán tâm tư người khác, tớ chỉ cần xác định tâm tư của mình là được."

Thôi Nhiễm nằm nghiêng nói: "Cậu còn nhớ hồi lớp 11 cậu xảy ra xung đột với nam sinh lớp bên cạnh, bị người đó đẩy ngã xuống đất lăn một đoạn dài không?"

Quý Tri Duyên nghĩ một lúc rồi nói: "Nhớ chứ, tên nhóc thối đó, sau lưng nói xấu tớ, tớ nói chuyện tử tế với cậu ta, cậu ta còn đẩy tớ, hại tớ bị thương ở tay!!"

"Vậy cậu có biết tại sao sau đó các nam sinh lớp mình lại đánh nhau với các nam sinh lớp bên cạnh không?" Thôi Nhiễm nói: "Lúc đó chúng ta cũng không thấy gì, chỉ cảm thấy người lớp mình bảo vệ người lớp mình."

Quý Tri Duyên nói: "Tớ nhớ, tớ còn nói nhân duyên tớ tốt thật, bị bắt nạt có một đống người ra mặt giúp tớ."

"Nhưng cậu có biết người đầu tiên xông ra là ai không?"

"Lâm Việt Hành?" Quý Tri Duyên do dự nói.

"Ừ, chính là cậu ấy." Thôi Nhiễm nói: "Lúc đó tớ cùng các bạn khác vội vàng đưa cậu đến phòng y tế, xác định cậu không sao thì tớ quay lại, liền thấy một mình cậu ấy đang đánh nhau với người ta, sau đó có mấy người đánh cậu ấy, Tôn Dạng liền lên giúp cậu ấy, cuối cùng người càng đông, liền biến thành người lớp mình đánh nhau với người lớp bên cạnh. Lúc đó náo loạn lắm, may mà không xảy ra chuyện gì lớn, nếu không thì tiêu đời."

Thôi Nhiễm tiếp tục nói: "Sau đó cậu ấy chạy đến phòng y tế xem cậu, vội vàng hỏi cậu sao rồi. Nhưng lúc đó cậu đang ngủ."

Quý Tri Duyên nghĩ vài giây, "Hình như có chút ấn tượng."

Lúc đó cô nằm ở đó, chỉ lo giận nên không để ý đến những chuyện khác, bị đẩy ngã nhục nhã như vậy, thật sự khiến cô rất tức giận. Nhưng sau đó nghe nói người lớp mình đánh tên nhóc thối đó thì vẫn thấy khá hả dạ.

Thôi Nhiễm nói: "Cậu ấy bị thương còn không lo cho mình, lại chạy đến xem cậu trước. Lúc đó tớ còn tưởng cậu ấy đến phòng y tế xem vết thương của mình, tiện thể xem cậu. Cậu bị thương người đầu tiên xông ra là cậu ấy, cuối cùng biến thành một đám người đánh nhau, nên không ai nghĩ cậu ấy là đánh nhau thay cậu."

Quý Tri Duyên không nói gì, Thôi Nhiễm tiếp tục nói: "Vậy nên cậu ấy tốt nghiệp cấp ba tỏ tình với cậu, tớ cảm thấy cậu ấy phải chăng đã thích cậu từ lâu rồi, cậu ấy đối với cậu dường như luôn đặc biệt. Nhưng cậu nhanh chóng từ chối cậu ấy, tớ cũng không nói gì thêm."

Im lặng một lúc, Quý Tri Duyên nói: "Tớ không biết, rất nhiều ký ức đều mơ hồ. Tớ đối với rất nhiều chuyện nhỏ đều không quá để ý."

Thôi Nhiễm cười: "Tớ chỉ là thấy cậu ấy hôm nay lo lắng cho cậu như vậy, cảm thấy quen thuộc, đột nhiên nghĩ đến. Thật ra cũng không sao, lúc đó chúng ta đều không thấy gì, dù sao cậu cũng là nữ thần của hầu hết nam sinh trong lớp, cậu ấy chỉ coi như lẫn vào trong đó thôi."

Quý Tri Duyên mỉm cười, anh rốt cuộc là thích mình từ lúc nào. Cô nhớ có một buổi tối, anh  hình như lại muốn nói với cô nhưng bị cô ngắt lời, cô nói không muốn biết.

Vậy trước khi tỏ tình với cô, anh thích mà không nói, chính là thầm mến sao?

Anh thầm mến hai năm mới tỏ tình với cô sao?

Hai năm, thật dài a.

Tính cách nhiệt tình như anh, thích một người thật sự có thể giấu được hai năm sao, hay là anh cũng không muốn giấu, chỉ là ánh mắt của cô chưa từng chú ý đến anh.

Ngày hôm sau, vì là hoạt động buổi tối nên bọn họ chuẩn bị chiều lái xe đi. Nam Diên không có biển, bọn họ phải lái xe một tiếng đến thành phố khác, không xa lắm, sáu người hai chiếc xe cùng đi. Bên đó còn có thể dựng lều, cắm trại. Vì là cuối tuần liền kề tết dương lịch, được nghỉ ba ngày, nên bọn họ dự định ở lại đó một đêm, tiện thể ngắm bình minh, nếu có thể thức dậy sớm được.

Đây là lần đầu tiên sau khi tốt nghiệp Quý Tri Duyên đi chơi cùng nhiều người như vậy.

Buổi sáng, Quý Ngôn bận rộn công việc một lúc, buổi chiều bọn họ cùng nhau xuất phát, Tôn Dạng lái một chiếc xe, Lâm Việt Hành lái một chiếc, hai chiếc xe là đủ.

Đến dưới lầu, Tôn Dạng nói: "Ai đi xe cùng tôi?"

Thôi Nhiễm nói: "Tôi thì đi cùng Tiểu Duyên."

"Chậc." Tôn Dạng nói: "Cậu không có ý kiến của riêng mình sao? Sau này muốn gả cho cậu ấy à?"

Quý Tri Duyên ôm Thôi Nhiễm, "Tôi cưới được."

Lâm Việt Hành nhìn cô mỉm cười, nhưng nụ cười rạng rỡ này đã bị Quý Ngôn bắt gặp.

Anh chỉ vào Quý Tri Duyên, [Em ấy đi cùng tôi.]

"Được, đây còn có một người cuồng em gái nữa." Tôn Dạng nói: "Vậy chị và Thôi Nhiễm đi cùng tôi, tôi sẽ có hai mỹ nữ bầu bạn. Không đi xe cùng đàn ông."

"..."

Thôi Nhiễm nói: "Vậy được, tôi đi cùng chị Sầm Du."

Sầm Du nhìn Tôn Dạng, nói đùa: "Vậy trên đường đi chúng ta sẽ phải nghe "lời nói tục tĩu" của cậu rồi!"

"..."

Ba người bọn họ lên xe, Quý Tri Duyên định mở cửa, cửa ghế phụ đã được mở trước, Lâm Việt Hành nói: "Lên xe. Hiểu chuyện chút."

Quý Ngôn kéo Quý Tri Duyên lại, nhìn chằm chằm Lâm Việt Hành, chỉ vào ghế sau.

Lâm Việt Hành ngại ngùng ho khan một tiếng, "Được."

Quý Tri Duyên nhìn anh, "Sao cậu đột nhiên lại ngoan ngoãn vậy?"

 


Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ

Bình Luận (0)
Comment