Ô Che Nắng - Mang Mang Bất Mang

Chương 43

Quý Tri Duyên ánh mắt sáng lên: "Cậu không mặc quần trong?"

"..."

"Ai không mặc quần trong?" Quý Văn Danh nghe thấy tiếng đi ra, nhìn Lâm Việt Hành đang mặc áo choàng tắm, may mà chưa đến mức hở hang, ông nói: "Có vài người nên ăn mặc kín đáo một chút."

Lâm Việt Hành nói: "Tôi vào phòng thay bộ đồ ngủ trông đứng đắn."

"..."

Sau khi anh đi, Quý Văn Danh nói: "Mẹ con ngủ rồi à?"

"Vâng, anh trai con tối nay phải tăng ca đột xuất, đến giờ vẫn chưa về." Quý Tri Duyên đưa đồ trong bát cho ông: "Chân gà mẹ làm, ngon lắm."

Quý Tri Duyên vừa ngồi xuống: "Con quên lấy đồ uống rồi, con về nhà lấy mấy chai lại đây."

Cô đứng dậy, bị Quý Văn Danh ấn xuống: "Ở đây có, còn chạy về nhà làm gì? Trong tủ lạnh toàn là đồ con thích uống."

Quý Tri Duyên cười: "Sao trong tủ lạnh của cậu ấy toàn là đồ con thích uống vậy, khẩu vị giống con à?"

"Hừ." Quý Văn Danh nói: "Có người thấy con thích uống gì, cậu ta liền uống cái đó."

"Cái gì vậy." Cô đi đến tủ lạnh mở ra xem, quả nhiên toàn là đồ cô thích uống, có mấy loại là đồ uống ít người biết mà cô đặc biệt thích, cô lấy mấy chai soda mận, tối rồi vẫn nên uống ít bia thì hơn.

Đi đến ghế sofa, Lâm Việt Hành đã thay một bộ đồ ngủ trông rất "đứng đắn" đi ra, tóc được anh sấy khô, lòa xòa trên trán, nhưng bây giờ anh trông rất ngoan như càng thêm ngon miệng. Cô nuốt nước bọt, gọi anh: "Ngồi đi."

Anh khựng lại: "Cậu yên tâm, tôi không khách sáo đâu."

"À, đây là nhà cậu, ngại quá." Cô nói: "Cậu ăn chân gà mẹ tôi làm không?"

"Ừ." Anh cầm lấy găng tay trên bàn đeo vào, chân gà trong bát gần như bị ớt và tiêu ngập hết, trông tươi ngon hấp dẫn. Anh cầm một miếng ăn, rất tươi, vừa vào miệng là vị cay tê, quả thật ngon, chỉ là hơi cay, anh không thích ăn cay lắm, ăn xong mặt hơi đỏ, Quý Tri Duyên nhìn anh, đưa cho anh một chai soda, hỏi: "Cay lắm sao?"

"Cũng được." Anh từ từ thưởng thức: "Ngon đấy."

"Đương nhiên rồi, bao nhiêu năm nay, món mẹ tôi làm ngon nhất chính là món này." Quý Tri Duyên nói.

Quý Văn Danh ăn xong một miếng chậm rãi nói: "Con có biết tại sao mẹ con thích làm món này không?"

"Vì đơn giản? Không cần bật bếp?" Quý Tri Duyên nói.

"Không phải, vì bố thích ăn." Quý Văn Danh nói: "Lúc hai đứa còn nhỏ, mẹ con làm việc rất bận, thường xuyên phải ra ngoài xã giao không về nhà. Mỗi lần đợi hai đứa ngủ rồi, bố liền ngồi ở bàn ăn đợi mẹ con về, muốn ăn cùng bà ấy, nhưng rất nhiều lần đều đợi đến nửa đêm bà ấy mới về, người toàn mùi rượu, nhìn rất đau lòng. Bố thương bà ấy làm việc vất vả, sợ bà ấy mệt, nhưng bà ấy lại thích công việc như vậy, bố cũng không muốn trói buộc bà ấy ở nhà. Lúc đó bà ấy cứ tưởng bố sẽ tức giận, bố sao lại tức giận chứ."

Quý Văn Danh hít mũi: "Chắc là nghĩ bố sẽ không vui, có một lần bà ấy cố ý không tăng ca về sớm, làm món này hớn hở chạy đến, nói rất nhiều, nói sẽ dành nhiều thời gian cho bố, cho con cái, nói sẽ không nổi giận với bố nữa. Nhưng sau đó vẫn bận rộn công việc không thấy mặt mũi đâu, sau này mỗi lần cãi nhau với bố, đều sẽ làm món này, nhưng rất nhiều năm, bà ấy làm không phải quá mặn thì là nhạt nhẽo, mỗi lần bố đều ăn sạch, nói là món ngon nhất bố từng ăn. Không ngờ, bố đi hai năm, bà ấy làm càng ngày càng ngon."

Quý Tri Duyên nghe xong mắt hơi đỏ, nói: "Hai năm nay bà ấy thường xuyên làm món này, bà ấy đang nhớ bố đấy."


Quý Văn Danh cười khẽ: "Bố đang nghĩ, lúc trước có phải bố không nên dứt khoát bỏ đi như vậy, bố tưởng sẽ giống như trước đây, không ngờ bà ấy không đến tìm bố."

"Bố, bây giờ đừng nhắc đến chuyện trước kia nữa. Quan trọng là bây giờ bố đã về rồi." Quý Tri Duyên dựa đầu vào vai ông: "Gia đình chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa nữa, ai cũng không được chia lìa với ai."

"Phải, không chia lìa." Quý Văn Danh nói: "Sau này kết hôn, con cứ tìm trong khu này."

Cô cười: "Nói xa xôi vậy, con không kết hôn cũng được, nhà chúng ta đủ chỗ ở."

Lâm Việt Hành nhìn hai người họ, ho khan một tiếng: "Đúng vậy, phải tìm trong khu này, tốt nhất là ở tầng này, nhưng mà nói đến gần, không có gì gần hơn hàng xóm."

"..."

Chắc là nghĩ đến chuyện trước đó, Quý Văn Danh ăn xong liền về phòng sớm, Quý Tri Duyên nhìn ông đi vào phòng ngủ chính nói: "Bố ngủ chung phòng với cậu à?"

Lâm Việt Hành dọn dẹp đồ đạc: "Không phải, chú ngủ ở đó, tôi thấy giường quá mềm ngủ không thoải mái, vừa hay chú thích ngủ giường mềm."

"Cảm ơn cậu." Quý Tri Duyên: "Chăm sóc bố tôi như vậy. Nếu không ông ấy ở nhà anh trai tôi hoặc ra ngoài tìm nhà, đều không tiện bằng ở đây, tôi cũng yên tâm hơn."

Anh khẽ cười: "Những chuyện này không quan trọng, thấy ngại thì cậu bù đắp cho tôi."

Quý Tri Duyên nghiêng đầu nhìn anh: "Nhưng tôi đã nói muốn bù đắp cho cậu, cậu hình như vẫn để tôi chiếm tiện nghi."

Anh buông đồ xuống, giọng điệu đột nhiên nghiêm túc: "Tôi nói không phải những chuyện này, không phải chuyện hôn một cái, ôm một cái."

Anh nắm lấy tay cô, đặt trong lòng bàn tay, lại di chuyển đến ngực mình: "Là cảm nhận bằng trái tim, chẳng lẽ tôi chỉ là người trông rất khiến cậu có ý đồ, đối với tôi cậu ngoài ôm hôn ra không còn suy nghĩ nào khác sao? Hoặc là cậu có thể chiếm hữu tôi?"

Cô suy nghĩ một chút nói: "Ý cậu là, muốn ngủ với tôi?"

"Chuyện này không được, nếu tôi thật sự ngủ với cậu, cậu chắc chắn bắt tôi chịu trách nhiệm." Cô nói: "Chuyện khác đều được, chuyện ngủ này, cậu phải tìm người thích cậu và cậu cũng thích người ta mà làm."

Tay anh lạnh ngắt, nhưng nhịp tim lại đập nhanh, cơ thể nóng bừng. Cảm giác mách bảo cô rằng anh đang hồi hộp, mỗi lần cô căng thẳng cũng đều rơi vào trạng thái như vậy.

Lâm Việt Hành buông tay cô ra, giọng nói lạnh lùng: "Cũng đúng, cậu lại không thích tôi. Rất nhiều chuyện, làm sao có thể hai bên cùng tự nguyện, nhưng mà, cậu nói là chuyện ngủ sao? Để cậu cảm nhận bằng trái tim, chính là ngủ?"

Quý Tri Duyên nói: "Chúng ta đều là người trưởng thành, cậu bảo tôi chiếm hữu cậu, chẳng phải là muốn ngủ với tôi sao? Nếu muốn bảo hành trọn đời, kiểu đó tôi không cho cậu được đâu."

Anh im lặng hồi lâu, vốn không muốn nói nhiều nhưng nghĩ lại vẫn nói thêm một câu: "Sao cậu cố chấp vậy? Cậu thay đổi suy nghĩ một chút không được sao? Tôi nói căn bản không phải chuyện thân thể."

"Tôi..." Quý Tri Duyên ấp úng cũng không biết nên nói gì.

"Cậu cái gì mà Cậu?" Anh nói: "Tôi ra ban công hóng gió. Cậu cứ tự nhiên."


"Trời cũng không nóng, cậu hóng gió gì?"

"Tôi muốn yên tĩnh." Anh dừng lại: "Vừa rồi cậu dội cho tôi một gáo nước lạnh. Lúc nóng lúc lạnh, tim tôi rất khó yên tĩnh lại."

"..."

Lúc này Quý Tri Duyên cũng cảm thấy mình rối bời, chính là rối bời, bị một tràng lời nói của anh làm cho rối, cô là người như vậy sao? Đều trở nên do dự, không biết nói gì, không biết trả lời câu hỏi của anh như thế nào. Nhìn bóng lưng anh dựa vào ban công, ma xui quỷ khiến cũng chạy ra ngoài.

Cô từ từ đi đến, đứng bên cạnh anh.

Cảm nhận được người bên cạnh, Lâm Việt Hành cũng không nhìn cô: "Cậu còn chưa về nhà?"

"Tôi cũng muốn yên tĩnh."

Anh lạnh nhạt nói: "Thật sự muốn ngủ với tôi?"

"Tiểu Lâm." Cô lại gọi anh như vậy: "Không được nổi giận với sếp!"

"Cậu không sợ tôi ngày nào đó từ chức?" Anh đột nhiên nói.

Chuyện này Quý Tri Duyên thật sự không ngờ đến, cô quay đầu nhìn anh: "Cậu sẽ sao?"

"Có lẽ vậy? Đợi đến ngày cậu yêu đương, tôi sẽ từ chức." Anh nói rất nghiêm túc.

"Ồ. Cậu lo lắng chuyện này à." Cô nói: "Cậu yên tâm đi, tạm thời tôi chắc sẽ không yêu đương, không có suy nghĩ đó. Đối với chuyện nam nữ này, bây giờ tôi không muốn chịu trách nhiệm, cậu quên rồi sao, tôi là tra nữ mà."

Lâm Việt Hành chăm chú nhìn cô, không hề che giấu ánh mắt của mình, những suy nghĩ đang dâng trào trong lòng cũng lộ ra rõ ràng. Cảm xúc đó từ đầu đến cuối, anh không thể kiểm soát, cũng không muốn giấu diếm.

Anh đột nhiên đưa tay ôm cô, vòng tay qua eo cô, để cô áp sát vào mình, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ cô, Quý Tri Duyên còn chưa kịp phản ứng đã bị anh ôm vào lòng.

Bản thân đã chiếm tiện nghi của anh mấy lần, đây là lần đầu tiên anh chủ động ôm cô.

Cô đưa tay nắm lấy một góc áo ngủ của anh, lại không nhịn được muốn dựa vào anh gần hơn.

"Tôi không nói nhiều nữa, nếu cậu muốn chiếm tiện nghi của tôi mà không chịu trách nhiệm thì chỉ có một cách, cậu không được yêu đương." Anh quay đầu lại: "Chúng ta mỗi người ích kỷ một lần, cậu không yêu đương, tôi không bắt cậu chịu trách nhiệm, công bằng chứ?"

Quý Tri Duyên thở dài, dựa vào vai anh: "Biết rồi, tôi không yêu đương, cậu đừng suy nghĩ nhiều nữa. Đừng tùy tiện nói chuyện từ chức. Trừ khi cậu thật sự có sự phát triển tốt hơn, không thể không đi, tôi nhất định sẽ để cậu đi, nhưng giai đoạn hiện tại nếu cậu không có công việc nào nhất định phải đi, thì ở lại bên cạnh tôi đi."

Mắt anh hơi đỏ, giọng nói cũng khàn đi: "Quý Tri Duyên, cậu đừng thích người khác."

"Tôi... không có thích người khác." Cô nói: "Nhưng mà, tôi cũng không có người mình thích."

Dường như không muốn nghe cô nói những lời này, anh ấn đầu cô để cô dựa vào mình chặt hơn.

Cả hai đều yên lặng một lúc, Quý Tri Duyên cũng dựa vào lan can giống anh: "Ban công nhà cậu nhìn xuống dưới hình như đẹp hơn nhà tôi một chút."

"Cũng không khác nhau lắm, chẳng phải chúng ta đều ở cùng một tầng sao?" Lâm Việt Hành nói.

Cô nhích người xuống dưới, Lâm Việt Hành kéo cổ áo cô: "Chú ý chút, đây là tầng 27."

"Tôi chỉ đang nghĩ rốt cuộc bố mẹ tôi khi nào mới làm lành." Cô quay người đối diện với anh: "Cậu đừng thấy tôi thề son sắt nói bố tôi sẽ nhanh chóng về nhà, thực ra trong lòng tôi cũng không chắc chắn, nếu hai người họ ly hôn tôi thật sự không biết làm sao."

"Suy nghĩ nhiều quá." Anh nói: "Tôi lại thấy bố mẹ cậu rất tốt, cứ chờ đi. Bố cậu nói đúng, cậu sinh ra là để hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, sẽ không có nhiều đau khổ như vậy."


Quý Tri Duyên cười khẽ: "Bố mẹ tôi đều rất tốt, tuy hồi nhỏ mẹ không dành nhiều thời gian cho tôi và anh trai nhưng bà ấy cũng là một người mẹ dịu dàng thấu hiểu biết tôn trọng suy nghĩ của con cái. Giống như cậu nói, tiền bạc đã chu cấp đầy đủ lại còn muốn bà ấy dành thời gian bầu bạn, ai mà làm được nhiều như vậy chứ. Bà ấy rất biết kiếm tiền, đối với chúng tôi lại không quá nghiêm khắc, cuộc sống của tôi và anh trai không hề áp lực, rất tự do. Bà ấy chỉ thỉnh thoảng nói vài câu."

"Cậu còn nhớ năm lớp 11 Khương Tảo đến Nam Diên tổ chức concert không?"

"Ừ, nhớ."

"Tuy học tập quan trọng nhưng bà ấy vẫn nói với tôi, chỉ cần tôi muốn đi, tất cả tiền bạc bà ấy đều ủng hộ." Cô nói: "Cậu đừng thấy bà ấy đôi khi rất dữ, thực ra nội tâm rất mềm mỏng, bố tôi cả đời này coi như thuahoàn toàn rồi, ông ấy yêu mẹ tôi chết đi được."

"Nhưng mà concert hôm đó, vốn dĩ tôi không cướp được vé, định đứng ngoài nghe hết cả buổi, nhưng sau đó có một người đưa vé cho tôi nói anh ta đột xuất có việc không có thời gian đi xem, tặng không cho tôi, lúc đầu tôi tưởng là giả, do dự một lúc vẫn không cưỡng lại được mong muốn xem Khương Tảo, nhưng cuối cùng vẫn đưa tiền cho anh ta, cũng không nhiều, kết quả cậu đoán xem thế nào?"

Lâm Việt Hành cười khẽ, tiếp lời cô: "Bị lừa?"

"Tôi lời to rồi, đó là vé thật." Cô tiếp tục nói: "Vào trong rồi, lại còn là vị trí rất tốt, tôi chỉ mất một phần tư giá tiền, mua được một tấm vé vị trí tốt như vậy, vui vẻ xem hết cả buổi concert. Lúc đó xem với bây giờ tự mình đi xem, tâm trạng hoàn toàn khác nhau, cũng coi như không để lại tiếc nuối gì cho bản thân."

Cô đắc ý nói: "May mắn chứ?"

Lâm Việt Hành nói: "Thật sự may mắn như vậy sao? Vậy tôi đúng là xui xẻo rồi, cướp vé không được, đứng ngoài nghe."

"Cậu thảm vậy sao?" Quý Tri Duyên nói: "Nhưng mà sau đó cậu cũng đi rồi còn gì?"

"Ừ, coi như toại nguyện." Anh khẽ cười. "Ngày 21 tháng 5 là một ngày tốt lành."

"Cậu nói concert lần sau chúng ta còn cướp được vé không?" Quý Tri Duyên nói.

Lâm Việt Hành đáp: "Cướp không được thì đứng ngoài nghe thôi, dù sao còn có lần sau, lần sau nữa, đời còn dài, rồi sẽ có cơ hội."

"Tôi nói đúng không?" Anh lại lặp lại một lần nữa: "Rồi sẽ có cơ hội."

Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ

Bình Luận (0)
Comment